Trang Giáng Sinh 2010

 

NHỚ MUÀ NOEL 72

Tăng TQN,TDT,NH,DTL,PVD,PVV và những anh chị em QGNT đă bên nhau ở Đà Lạt - Noel 72 .

Đăng Trình

Bài Thánh Ca Buồn

 

1.

Nhà thầy C. mở tiệc mừng tái ngộ các đồng nghiệp cũ . Hôm nay là tiền đại hội; cựu giáo sư và cựu học sinh tổ chức họp mặt riêng. Ngày mai mới là đại hội chính thức .

Soái "quá giang" theo hai người bạn đi reunion . Họ ghé đây chào các thầy cô trước khi đến chỗ họp mặt bạn bè .Lần đầu đi dự nên Soái đứng sớ rớ bên ngoài ,anh được thầy Hiệu trưởng bắt tay hỏi han .Tiếng tṛ chuyện rầm ŕ chen lẫn tiếng cười vui vẻ . Chợt thấy cô B. và cô Ng. , Soái lướt nhanh đến :

 - Chào hai cô, hai cô trông vẫn khoẻ quá , em là Soái đây ; hai cô nhớ em không ?Cô B. lắc đầu nhưng dịu dàng nói :

- Mấy chục năm dạy học, nhiều ho.c tṛ quá, cô lại già rồi, không c̣n good memory nữa, thông cảm nhé ! Cô Ng.cười hiền từ : Em học năm nào, có sinh hoạt ǵ không, nhắc dùm cô tí .Soái nói : Em có đi du ngoạn Đà lạt vào dịp Giáng sinh 1972 với trường .Giáo sư th́ có cô, cô H., thầy Trần, thầy Lê, thầy Kh. ...Cô Ng. ngậm ngùi : thầy Kh. và cô H. đă mất rồi em à !

Rời "tụ điểm" già, sang party nhóm "sồn sồn" ; Soái được một chị phát cho bảng tên . Lại đi ṿng ṿng, chen giữa đám đông, thấy một chị ngồi lặng thinh, Soái hỏi : - Có gặp ai quen không ? tôi cũng đang "lạc lơng" đây .Chi. lắc đầu, đứng dậy : - Xin phép nhé ! tôi phải đi, ngày mai sẽ trở la.i xem sao, hy vọng sẽ t́m được mấy nhỏ bạn cũ .

Chợt Soái có cảm giác như có ai nh́n ḿnh . Anh quay lại, thấy một phụ nữ ngồi trên ghế cao, dáng kiêu sa, mỉm cười với anh . Soái dụi mắt, h́nh như la Lan, đúng rồi ... Lan đây mà ! Lan đứng dậy, tiến lại gần anh, đôi ba.n nắm tay nhau , bốn mắt nh́n rưng rưng . Lan khẽ nói : - Cuối cùng cũng gă.p la.i Soái ... Soái ơi ! c̣n nhớ Noel 1972 ở Đà lạt không ?

 * * *

Chiếc C.47 cuả Không lực VNCH chở mấy chục học sinh và bẩy giáo sư cuả trường Trung học QGNT Sàig̣n, lướt nhanh trên phi đạo rồi nhấc bổng lên cao, rời Tân Sơn Nhất trong một buổi trưa rực nắng vàng, nhưng cũng đầy gió lạnh cuả muà đông .

Trong khoang tàu, những người lính không quân mặc đồ bay, ngồi bê.t trên sàn phi cơ, nhường ghế cho "đoàn học sinh con yêu tổ quốc" .

Những chiếc ghế đan bằng giây dù, lắc lư theo sự chuyển động cuả máy bay .Soái ngồi sát bên Lan, bụng hơi run mỗi lần con tàu trồi sụt trong không gian . Nhiều lúc, Soái có cảm giác như máy bay đang rơi nhanh xuống đất,nhưng rồi dường như có một bàn tay vô h́nh nào kéo giữ lại . Nh́n sang Lan, anh thấy cô nhắm mắt run rẩy, miệng mấp máy như thể đang đo.c kinh khấn nguyện .

Đa số học sinh mới đi máy bay lần đầu, lại khởi hành bằng tàu quân sự nên đứa nào cũng ngồi im thin thít, trái với bản tính nô đuà nghịch ngơ.m cuả lứa tuổi học tṛ .Chợt máy bay lắc thật mạnh, ai nấy đều chao đảo . Soái cảm nhận bàn tay Lan đang nắm chặt lấy tay anh . Đầu cô nghiêng về phiá Soái và tựa sát vai anh để t́m chỗ dựa, như mong một sự chở che nào đó . Soái nóng bừng mặt, anh cố giữ vẻ binh tĩnh và trấn an bạn : - Không sao đâu, qua khỏi lớp không khí loăng là hết rung ngay ấy mà .Đoán ṃ thế mà trúng .

Sau khi lên tới độ cao thích hợp và ôn̉̉ định đường bay, con tàu lướt êm như ru trong ngàn mây gió .Bây giờ, đă nghe tiếng nói chuyện, xen lẫn tiê;ng cười . Học sinh bàn nhau về chuyến đi chơi đặc biệt này . Các giáo sư nhắc nhở mấy anh chị lớn mấy điều cần thiết . Những quân nhân hỏi thăm các nữ sinh về trường học, và kể cho các cô nghe chuyện nhà binh .Lan đă rút những ngón thon dài mềm mại ra khỏi tay Soái, cô nh́n Soái mỉm cười và trao cho anh cái nh́n ở đuôi con mắt thật dễ thương . Soái vừa thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng băo cuả đường bay, lại rơi ngay vào mô.t cơn lốc mới .Trận gió t́nh yêu.

 "Rồi từ đó bỗng dưng mà họ lớn

Tuổi hai mươi đến có ai ngờ

Một hôm trận gió t́nh yêu la.i

Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ " (*)

Soái và Lan chưa đến hai mươi, t́nh cảm cuả họ với nhau chưa thể go.i là t́nh yêu trọn nghĩa . Những ân cần, chăm sóc, lo lắng cho nhau; những nhung nhớ gửi trao chỉ mới ở ngưỡng cửa t́nh yêu . Hay nói cách khác :

 "T́nh trong như đă, mặt ngoài con e" . (**)

Nhiều lúc thấy bạn bè trêu chọc, cả hai chỉ cười thân thiện, không ai đính chính, cũng chẳng người nào dám công nhận cái t́nh cảm đầu đời này .Tuy thế, đôi bạn vẫn phập phồng, nhiều lúc trong ḷng bâng khuâng tự hỏi :

"H́nh như họ biết chúng ḿnh với nhau" . (***)

 Có lần, trong đêm lửa trại, đôi bạn ngồi sát bên nhau, nh́n ánh lửa bâ.p bùng reo vui theo tiếng hát ḥ; gương mặt cuả lan ửng hồng quyến rũ lạkỳ . Trong giây phút cuồng nhiệt bất ngờ, Soái đă mạnh bạo choàng cánh tay ôm xiết bờ vai nhỏ nhắn cuả người ḿnh từng thầm yêu tưởng nhớ .Lan không phản đối, lại c̣n dựa sát đầu vào ngực Soái . Đôi tim như muốn vỡ tung ra và hơi thở như ngừng lại . Họ nh́n nhau say đắm và nếu có một không gian yên tĩnh, riêng tư, chắc chắn bờ môi kia sẽ kiếm t́mbờ môi nọ ngọt ngào .

Sáng hôm sau, lúc chia tay, cả hai nh́n nhau quyến luyến . Không thốt mô.t tiếng yêu, chưa nói lời ước hẹn, nhưng :

"Ḷng ta như đă cuả nhau

Dẫu rằng cái chuyện trầu cau xa vời " .

Con tàu lại chuyển động cắt gịng suy nghĩ cuả Soái . Phi cơ đảo mô.t ṿng , xuống thấp dần và từ từ hạ cánh, sau gần một giờ bay .Đă đến phi trường Liên Khương .

(*) thơ tiền chiến ( Huy Cận ? )

(**) Kiều .

(***) thơ Nguyễn Bính

 



 

 

2.

Cảm giác thú vị đầu tiên đến với Soái là cái lạnh . Cái lạnh nhè nhè, ngo.t ngào chứ không phải là cái rét căm căm .Với khăn quàng cổ, áo len ấm ngực và đôi giày ấm đôi chân; Soái cùng các bạn uà ra phố dạo thăm phong cảnh .

Ôi chao, cơ man nào là hoa, đe.p quá . Hoa trên các sườn đồi, hoa trước các sân nhà, hoa khắp các công viên . Có những gị hoa được chăm chút, trồng tiả công phu, có những luống hoa rực rỡ giữa nắng ban trưa, có những loài hoa mọc hoang dă những vẫn phô trương bao sắc nét mặn mà .Nh́n hoa thiên nhiên rồi lại ngắm hoa biết nói . Gái Đà lạt đẹp tuyệt trần, Soái nói nhỏ với hai anh bạn .  

Thầy Kh. nghe được, thầy noí : - Này, biết đâu họ cũng chỉ là du khách như ḿnh thôi, các em à ! Ngồi trên những bậc thềm bằng đá giữa trung tâm thành phố, Soái dơi mắt về ngôi nhà lớn có kiến trúc tân kỳ : khách sạn La Place , thầm nghĩ :giá ḿnh được ở trong đấy nhỉ . Nhưng rồi anh lại tự cười ḿnh : h́ h́ nghèo mà ham . Với lại ông phó Thị trưởng dành cho thầy tṛ cuả trường trú ngụ trong hotel Thuỷ Tiên cũng là diễm phúc lắm rồi , đừng có đươ.c voi đ̣i tiên, Soái ơi !

Đói bụng, cả nhóm vào nhà hàng . Cơm thố xếp cao chất ngất theo cuô.c thi ăn cuả các nam sinh . Nh́n sang các bạn gái, Soái thấy Lan nh́n ḿnh như trách yêu :

-Ăn lắm vào, rồi tức bụng đừng có than nhé!

Soái nhe răng cười, Lan cũng nh́n anh cười âu yếm . Ôi chao, hạnh phúc t́m ỏ đâu xa, hạnh phúc ở ngay đây với g̣ má ửng hồng cuả Lan .T́nh yêu ngự trị giữa không khí vui tươi, thân ái cuả mấy chục đứa trẻ mồ côi cha; đang dược các thầy cô dẫn dắt, dạy bảo .

Ra khỏi khuôn viên cuả trường, các giáo sư cũng dễ dăi, thông cảm và hoà nhập hơn với bọn trẻ . Thầy Trần bớt đạo mạo hơn, Thầy Lê đàn hát thật hay, Thầy Kh. vẫn luôn trong dáng dấp nghệ sĩ cố hữu cuả ḿnh, thỉnh thoảng la.i mở máy ảnh chọn góc độ, ánh sánh để ghi lại những h́nh ảnh quư giá .Cô H., cô Ng. săn sóc học tṛ, dặn ḍ nữ sinh những việc tế nhị .

Soái nhớ có lần, mấy cô bạn xuống quán khuya cuối phố mua thức ăn vặt,nga.i thay quần áo nên cứ mặc đồ bộ kéo nhau đi, bị nhiều khách liếc nh́n bằng những ánh mắt khó chịu hay trêu ghẹo . Hoặc trên lối hẹp cuả cầu thang trong khách sạn, các cô gặp những ngoại kiều say ngất ngưởng trên đường về pḥng; các cô sợ quá ù té chạy .

 

 

Đứng sớ rớ trên chợ lầu Hoà B́nh một lúc, nh́n những loại trái cây,rau cải tươi tốt măi không chán mắt, nhưng đi theo cánh "phụ nữ" hoài th́ phát mệt, bọn con trai rủ nhau đi uống cà phê .Quán Duy Tân nằm trên một con đường nhỏ, ngay một góc phố hơi ngoằn ngoèo . Bước vào trong, khá đông khách, nhưng các nam sinh cũng t́m được một bàn ngó ra ngoài . Ngồi bên trong cánh cửa kính ngăn chia phố nhộn nhịp sát lề hè phố, nh́n những giọt nước đen quánh rơi từ từ xuống đáy cốc phalê , cả bọn ngồi im lặng ngồi nghe những bản nha.c tiếng Việt và tiếng Pháp, nghe tâm hồn lắng đọng theo thời gian .

Chợt có tiếng la ó ồn ào, rồi trên đường xuất hiện hai chiếc xe nhà binh,những người lính tay cầm súng, vai đeo băng đạn . Họ chồm người qua thành xe, vẫy tay chào các cô gái đang đi dạo phố; gương mặt họ nhuốm nét phong trần, gian khổ , nhưng ánh mắt rất vui và nụ cười tươi, rạng rơ . Một vài anh mở trái khói màu, những luồng màu sắc uốn lượn trênkhông, măi cho đến khi đoàn xe khuất nơi góc phố .

Tối hôm đó, Soái gặp Lan trên sân thượng, cùng với bạn bè và các giáo sư . Thầy tṛ đứng nh́n toàn cảnh thành phố , ánh điện giăng mắc khắp nơi, xe cộ nối đuôi nhau, từng đoàn người chen vai thích cánh trong áo lạnh muôn màu .B́nh yên quá . Soái lặng người trong đêm Thánh vô cùng .

Bắt đầu hôm nay, lệnh hưu chiến sẽ hiệu lực cho đến tối ngày mai . Hăy buông giáo gươm đi, hỡi những phe lâm trận . Hăy trở về nhà và vất vũ khí vào ḷ lửa mà rèn đúc thành nông cụ cày bừa . Xin hăy đón chờ Thiên Chuá giáng trần , xin cùng nhận lấy t́nh yêu vô biên và hoà b́nh vĩnh cửu cuả Thượng đế ; để không c̣n chiến tranh, xoá bỏ hận thù; để không c̣n cảnh cha xa con, vợ xa chồng; để trẻ thơ không c̣n phải chịu cảnh thiê.t tḥi côi cút .

Thầy Lê nói : Chúng ta sẽ cùng đi bộ đến nhà thờ Con Gà . Em nào có đạo ở lại dự thánh lễ nửa đêm, em nào muốn đi chơi tự do tuỳ ư . Cần nhất, các em đi từng nhóm với nhau, và trở về hotel không quá trễ . Chúc tất cả vui vẻ , an b́nh .

Soái và Lan đi chung với một nhóm . Trời lạnh, đường lên dốc cao, nhưng long Soái ấm áp lạ thường .Rảo bước đều bên nhau, đôi bạn nh́n nhau âu yếm . Đêm nay Ngôi Lời nhập thể làm người, và đêm nay trong t́nh yêu vô viên cuả vũ trụ, có một mối t́nh vưa hé nụ trong tâm hồn cuả hai kẻ yêu nhau .

 

Nhà thờ đông nghịt, tiếng dương cầm trầm bổng . Ở góc cuối thánh đường, Lan thủ thỉ bên tai Soái :

- Soái ơi ! hăy nguyện cầu cho chúng ḿnh măi ở bên nhau .Và Soái chắp tay khẩn nguyện, nh́n Chuá Hài đồng thơ ngây trong bàn tayche chở cuả mẹ Ngài .

Soái nhớ lại những muà Noel xa trước, theo me.đi lễ đêm, Soái chỉ ước nguyện một điều, xin Chuá cho mẹ con sống măi, v́ cha con đă mất rồi; nếu mẹ phải chết th́ con biết sống vơi ai đây . Và, trong khoảnh khắc đó, Soái đă dâng ḷng nhớ đến mẹ hiền,mà quên nguyện cầu cho cuộc t́nh học tṛ vừa mới thăng hoa.

 

3.

 

Lễ tan, Soái và Lan cùng các bạn theo ḍng người trải đi nhiều hướng .Nhóm học sinh đi dạo thêm một ṿng rồi mới trở về chỗ ở .Trong khách sạn, nam sinh và nữ sinh ở khác pḥng . Hồi xưa sao nề nếp qua . Yêu nhau chỉ trộm nh́n nhau, nắm lấy tay nhau đă run bần bật .Đă hai giờ sáng rồi mà vẫn nghe tiếng nói chuyện và cười rúc ric'h cuả các chị . Pḥng các anh cũng rộn ràng trong lời ca tiếng hát . Hai nam sinh họ Trần (*) đang ôm guitar, gẩy đàn bằng những ngón điêu luyện .Tuổi trẻ Việt Nam những năm ấy luôn khắc khoải trong những âu lo,dằn vặt và niềm cô đơn, nỗi thống khổ cuả cuộc chiến điêu tàn; và bao hụt hẫng, mầy ṃ trước một tương lai vô định .

Sáng hôm sau, dù thiếu ngủ và c̣n mệt, cả đoàn lại háo hức đi thăm thác Cam Ly và lăng cuả song thân Nam Phương hoàng hậu . Nh́n ḍng nước vô tư chảy dưới tiếng réo gọi cuả ngàn thông, Soái thấy cuộc đời thâ.t vô thường .Đường lên đập Đa Nhim cũng là một kỷ niệm dấu yêu cuả chuyến đi .

Nắng vàng rực rỡ và trên các triền đồi hoa vàng nỏ rộ .Núi rừng thâ.thùng vĩ . Những người dân thiểu số đứng hai bên đường chăm chú nh́n du khách .Khi ngồi trên một đài cao trên mặt đập , Lan cất tiếng hát cao vút giữa thiên nhiên, Soái ôm đàn dựa vào một ghềnh đá hoà nhịp . Gió thổi làm bay tà áo dài màu vàng ánh cuả Lan, tung rối mái tóc nàng nữ sinh kiều diễm .

Ngày cuối, trước khi rời Đà Lạt, mọi người được phép đi chơi đâu tuỳ ư . Soái rủ hai anh bạn đi t́m nhà một người quen . Con đường Đào Duy Từ với những ngôi nhà nằm trên các bậc cấp cao thấp khác nhau .Số 14A đây rồi, nhưng không ai biết cô bạn nhỏ ngày xưa ở Sài G̣n là ai . Măi đến lúc gần phải ra phi trường, như một ngẫu nhiên, một t́nh cờ cuả định mệnh, Soái thấy người thiếu nữ đi ngược chiều go.itên ḿnh :

 - Soái, Soaí phải không ? Lên đây từ bao giờ vậy .

Soái đứng chết trân nh́n Thu, anh ngỡ ngàng nắm lấy tay cô :

 - Gần mô.t tuần rồi, có đi t́m Thu đó, nhưng không ai biết cả .

Thu gật đầu :

- Ḿnh mới ở đây sáu tháng . Mà có nhiều số 14 lắm, nhàThu là căn nhỏ nhất và ở chỗ thấp nhất .

 

Thời gian c̣n lại, Soái đi dạo cùng Thu một vài nơi . Lên đến sân Cù, Soái d́u Thu trong chiều gió lộng . Tay trong tay, họ ngậm ngùi nhắc đến những kỷ niệm ngày xưa .Cuối cùng rồi cũng phải giă từ . Soái leo lên xe ra phi trường, giă từ Đà Lạt, giă từ những ngày vui, giă từ Thu vừa mới gặp đă phải xa .

Chờ măi không thấy Lan, mọi người đều sốt ruột, Soái cũng bồn chồn không kém . Ai nấy đều nghĩ Lan đi mua sắm ǵ quên mất giờ về . Chỉ có anh V, cười tủm tỉm :

 - Soái, mày ra hồ Xuân Hương, biết đâu nó thấymày đi chơi với cô lúc năy, nó nhảy xuống hồ rồi , hà hà ...

4.

Nhưng, Lan đă đến kịp giờ chuyến xe nổ máy .Thành phố lui dần lại đằng sau . Mới hôm nào, Soái hân hoan nh́n rừng thông, đồi hoa, thác hồ... như một khám phá mới; vừa mới thân quen đă phải chia lià .Trên đường ra phi trường và trên máy bay về Sài G̣n, Lan im lặng, không nói ǵ với Soái . Soái cũng đăm chiêu, không dám gợi chuyện ǵ .

Măi đến khi máy bay sắp hạ cánh, Lan mới hỏi :

 - Ai vậy ? Soái trả lời : - Bạn hồi nhỏ, học chung thời tiểu học , ở chung xóm ngày xưa .

Lan nguưt dài : - Hừ, hồi đó bao lớn mà đă yêu rồi .Soái biết là Lan đă bớt giận rồi, anh cười cầu thân :

 - Hổng có ǵ đâu .Thề nè ... nếu có th́ cho ...

Lan đưa tay bịt miệng Soái, không cho anh nói nữa .

* * *

Sau khi rời trường, Soái không có dịp gặp lại Lan nữa, cũng không cón cơ hội tái ngộ với Thu . Dạo ấy nào đă có email va cell phone mà giữ mối liên lạc . Bạn bè cũ rồi theo thời gian mỗi đứa một phương .Hai mươi bảy năm sau, một lần về thăm Việt Nam, gia đ́nh Soái lên ĐàLạt .Sau bữa ăn chiều, mẹ Soái và vợ con Soái ghé vào tiệm vàng để đổi vài tờ đôla , Soái nói anh đi dạo một ṿng rồi về .

Soái đón xe đến đường Đào Duy Từ, chậm răi rảo bước . Đến số14A, Soái hỏi thăm về người cũ năm xưa . Một chị ái ngại nh́n anh, lắc đầu :

 - Báo cáo anh, chúng em không biết ạ ! Bố mẹ em vào đây công tác,chúng em theo vào thế thôi .

Mà ... mấy mươi năm rồi c̣n ǵ, dễ thường họ đă ra nước ngoài rồi chăng ? Soái nói cám ơn, rồi trở ra, anh nói bác tài cho về khách sạn Ngọc Long .Xe đang chạy, anh đề nghị bác tài ṿng qua khu có hotel Thuỷ Tiên ngày trước .Bác tài chỉ về một phiá :

- h́nh như khúc đó đó, nhưng bây giờ thay đổi hết trơn rồi .

 "Tang điền biến vi thương hải" mà !

Về đến pḥng trọ, vợ Soái hỏi :

 - Sao anh thẫn thờ quá vậy, bộ mất tiềnphải không ?

Soái đưa tay vào túi quần . Chết cha, mất tiền thiệt rồi . Một ngàn đô chứ ít sao .Soái c̣n đang ngẩn ngơ th́ vợ anh phá lên cười :

- Đây nè, có chín trăm thôi à ! Bữa qua, viếng cảnh chuà Trúc Lâm anh nhớ có thằng nhỏ nó bám sát anh không . Em mà không giữ dùm th́ mất tiêu rồi c̣n đâu . À, có bắp mới nấu nè, ăn đi anh, ăn liền cho nóng, ngon lắm .

Soái nhấm nháp từng hạt bắp ấm nóng, dẻo ngọt thơm ngon . Bên tai anh văng vẳng đâu dây tiếng hát cuả bài ca cũ :

"Bài thánh ca đó c̣n nhớ không em Noel năm nào chúng ḿnh có nhau ..."

Ba mươi mốt năm sau, anh gặp lại Lan một lần duy nhất .C̣n Thu th́ vẫn " bóng chim tăm cá " .

Đăng Tŕnh

 

 

Ghi chú:

-ThầyTrần c̣n ở VN .

-Thầy Lê định cư tại Califonia .

-Thầy K. và Cô H. đă mất .

-Cô Ng. đang sống bên Canada .