Các bạn
ơi.
Giuse Phạm Gia Long Q.73 vừa qua đời.
Mất thêm 1 người, bây giờ đang ở bệnh viện, sẽ về nhà trong
chiều nay.
Pham Trung
Thanh
Hi All
Q 73 dau buon thong bao den gdQ ban Pham gia Long da ta the
ngay`chu nhat 26/10/14
Q 73/vn than moi cac ban cung den chia buon luc 19h ngay t2
27/10/14
Do ban Long ko co ten trong cac DD nen ko nhat thiet phai
phan uu tren cac DD vi ko co nguoi theo doi de cam on(theo y
gd ban.)
Kinh bao
dna
KHÓC BẠN
(Kính dâng hương hồn anh Phạm Gia Long)
Khi tôi viết những dòng này thì Anh đã đi thật xa
được hơn một tuần rồi. Tôi ân hận vì không về đưa
tiễn Anh lần cuối được; đầu tháng mười một Ngọc Anh
có báo tin cho tôi là Anh mắc phải bệnh hiểm nghèo;
tôi cứ chần chừ, định bụng để đến ngày về dự lễ
tri ân Thầy cô, sẽ ghé thăm Anh, nhưng nào ngờ…
Tôi không có tài làm thơ như Nguyễn Khuyến khóc Dương
Khuê, nhưng tôi xin gửi vào đây nỗi ngậm ngùi tận
trong sâu thẳm tâm hồn tôi khi được hung tin Anh đã ra
đi mãi mãi…
Dẫu biết rằng “Sinh ký tử qui” hay nói theo nhạc sĩ
họ Trịnh: không ở trọ trần gian nữa mà về nơi vĩnh
hằng, nơi không còn chết chóc, không còn chia ly, không
còn những thù hận. Khác xa cõi trần gian tục lụy,
đầy rẫy những bon chen, đố kỵ, những khổ đau chồng
chất, chứ làm gì có cái hạnh phúc đích thực như
con người hay sáo rỗng chúc tụng nhau…
Nhưng tôi vẫn thấy xót xa khi mất đi một thân hữu.
Nhớ từ ngày chúng ta ra trường năm 73, mãi đến năm
2007, tôi mới gặp lại Anh, trong dịp may Quảng Nam ở
Mỹ về đi tìm tôi và đưa về gặp mặt thân hữu Q73 ở
Sài Gòn, lúc đó trên khuôn mặt phúc hậu của Anh, là
mái đầu tóc đã bạc trắng như tuyết. Lần kế tiếp
tôi nhớ hình như là năm 2009 sau khi dự lễ tri ân Thầy
cô, Anh có chớ tôi đi uống tiếp ở quán lẩu bò gần
cafe “mù u” ngày xưa; đi theo có Điệp, Thanh Tùng và
mấy người nữa mà tôi không nhớ tên. Chúng ta ngồi
uống rượu, cùng ôn về những kỉ niệm ngày xưa, về
Thầy cô, trường lớp, bạn bè. Khi quán đóng cửa thì
đã quá 12 giờ khuya, mới kéo nhau về; Thanh Tùng bảo
quán này bán rượu giả uống không say, Anh cầm giấy
tính tiền coi qua rồi móc tiền ra trả, không vẻ gì
khó chịu. Lúc Điệp chở tôi về nhà Điệp ở Bình
Triệu ngủ qua đêm, để sáng hôm sau về nhà cho gần,
Anh bảo tôi: “mày lấy mũ bảo hiểm của tao mà đội,
nhà tao gần đây rồi, không việc gì đâu”. Và lần cuối
cùng tôi gặp Anh là ngày 25-04-2010. Khi đó Anh cất
công từ Sài Gòn cùng Ngọc Anh, Thanh Tùng, Điệp về
dự đám cưới con trai tôi…
Ôi! Một kiếp nhân sinh sao quá đa đoan và vắn vỏi. Anh
đã nghìn thu vĩnh biệt. Tôi chỉ biết thắp nén hương
lòng, nguyện cầu linh hồn Anh sớm về hưởng nơi vĩnh
phúc.
Nguyễn Nghinh