NHỚ

ngàn năm mây trắng ...

ngàn năm mây trắng lãng đãng trôi

xa rồi .. xa mãi .. nhớ qua' thôi

bóng dừa nghiêng dáng soi trăng sáng

bến nước ..lục bình ... đã xa xôi ..!

 

có một dòng sông

có một dòng sông lững lờ trôi

hờ hững ..ơi , nỗi buồn của tôi

con nước lạnh lùng con nước chảy

sầu vơi .. sầu lại tràn dâng đầy .

 

chớm thu

hạt mưa bay bay trong nắng hạ

còn nhớ không ..áo trắng mùa qua

người đi nhớ hạt nước sa

người xa nhớ ánh nắng tà chớm thu.

 

nhớ

quê hương trong ký ức

bóng dừa bên dòng sông

lục bình tim tím nhạt

hòang hôn buồn... mênh mông .

nnh

NGÀN NỖI NHỚ...
Thuở ấy xa xôi...ngàn nỗi nhớ
Sân trường áo trắng tuổi ngây thơ
Lưu bút ngày xanh đầy trang vỡ
Ba tháng hè thôi ..da. thẩn thờ...

Thuở ấy xa xôi...ngàn nỗi nhớ
Tuổi hồng hoa bướm lắm mộng mơ
Sân trường xôn xao ngày khai giảng
Chớm thu mưa bão...phủ sương mờ...

Thuở ấy Xa Xôi ...ngàn nỗi nhớ
Cổng trường chia sẻ những ước mơ
Me chua , cóc, ổi ...dầm muối ớt
Bạn bè xúm xích...chẳng thờ ơ

Thuở ấy xa xôi...ngàn nỗi nhớ
Anh theo Ngọ về bước ngẩn ngơ
Cây si trồng quanh sân cửa lớp
Ôm lòng nhung nhớ ...dệt vần thơ...

Thuở ấy xa xôi ...ngàn nỗi nhớ
Đến trường ngơ ngác buổi ban sơ
Ơn Thầy nghĩa Bạn tình Nội Trú
Để đời côi cút.... đỡ bơ vơ..

Thuở ấy xa xôi ...ngàn nỗi nhớ
Người đi kẻ ở chẳng hẹn chờ
Trái đất xoay tròn duyên gặp gỡ
Nhưng tình thơ dại đã trong mơ...

Thuở ấy xa xôi...ngàn nỗi nhớ
Thời gian thoáng vội có ai ngờ
Giã từ trường lớp trăng mười sáu
Gặp gỡ nhau đây đã bạc đầu...

KT75
09/10/2008

 

Ở một nơi nào ...
Tôi viết cho em những bài thơ dang dở
Chữ nghĩa đọng buồn tim lặng đơn côi
Tôi vẫn nhớ những ngày xưa bỡ ngỡ
Rồi chỉ còn quá khứ mỗi riêng tôi
Em đi về cuộc đời chưa mở lối
Hạnh phúc nào hé sáng ở tương lai
Kỷ niệm đong đầy bao là nhung nhớ
Tôi vì em thức trắng những canh dài
Rồi ngày vẫn cứ qua thầm lặng mãi
Bình minh hồng rồi đến buổi hoàng hôn
Xuân có niềm vui Hạ đến gợi buồn
Dòng thư cũ phai dần mầu nét mực
Tôi vẫn cứ đôi khi ngồi nhớ lại
Khoảng không gian bé dại buổi thơ ngây
Đành cứ để tâm hồn dần băng hoại
Và niềm thương nỗi nhớ lại đong đầy
Bao giờ em ... mình đi vào đoạn cuối
Nơi thời gian ngừng lại chẳng còn trôi
Tôi mãi nói không bao giờ tiếc nuối
Rằng yêu em cho đến tận cuối đời

TN

Vô Thường
Ta nghe mặn bờ môi đêm thiếu ngủ
Có phải, em ... giọt nước mắt vừa rơi
Chẳng biết gió ngoài trời hay mưa lũ
Mà trong lòng giông bão bỗng tơi bời

Xa dần nhau đường vẫn hai lối rẽ
Đời oái oăm ta lại giã từ nhau!!!
Thôi đành thế mong em nhiều hạnh phúc
Từ bây giờ thôi hết nỗi thương sầu

Ta lặng nhìn trong gương sao thấy lạ
Nửa cuộc đời bỏ mất mấy dịp may
Đi hết con đường cũng là vô nghĩa
Đã làm chi cho đẹp cuộc đời này

Ngay cả tình ta cũng là tạm bợ
Còn hôm qua rồi mất dạng ngày mai
Nhân nghĩa đời thường sao mà giăng kín
Cuối cùng ôi mục rữa một hình hài

Ta đã bao lần cầu xin Chúa Phật
Soi nẻo mê mở sáng bước tương lai
Chúa chỉ lắc đầu, Phật cười không nói
Ôi làm sao biết được chuyện đúng sai

Ta rồi mai cũng sẽ tan biến mất
Chìm lấp mình trong cái cõi vô thường
Ráng quên hết bao chuyện đời hư thật
Không biết mình đã có lúc nhớ thương

Ta cũng đang bày đặt nói thiền(?)
Vô thường, mộng ảo, với nhân duyên
Dở say dở tỉnh đời ngây dại
Chợt khóc chợt cười ngỡ kẻ điên

Hôm nay có được phút nhàn dư
Chưa chắc ngày mai đã thả thư
Nhặt bút viết vài câu vớ vẩn
Gởi theo gió cuốn tận không hư
TN
 

trà thiền
đọc dòng thơ vô thường,
ta ha’i la’ phơi sương
pha â’m trà thật no’ng
thoang thoảng nhẹ mùi hương

nhă‘p che’n trà vô minh
từ đa’y ly tụ hình
bao chuyện đời luẩn quẩn
như giọt trà chu’ng sinh

kẻ quanh-quẩn lao đao
ngụp lặn giữa bọt nâu
như nha’nh trà phiền não
đời đảo điên să‘c màu

tuần qua hay hôm nay
ta quay cuồng loay-hoay
tiê’ng tăm đè tự ngã
tự ngã quơ vào tay

chi’nh đạo sẽ vươn cao
tà ma rồi tan rã
bao người đang lẫm lỡ
để cuộc đời hư hao

thôi bỏ chuyện bon chen
cười vui chuyện tục. thiền
đời đã nhiều thọ khổ
uô’ng ly trà vui thêm
nvd

 

Nỗi nhớ thiết tha ..
Sương sớm mai đọng long lanh trên lá
Hương đêm khuya còn lưu luyến bên song
Đôi vành khuyên ríu rít cạnh hiên nhà
Người thơ thẩn ..nhớ quê xa muôn dặm

 ....
Nhớ dòng sông .. âm thầm con nước chảy
Văng vẵng vang ..tiếng bìm bịp nhịp nhàng
Chiều buông chậm ..ửng ráng hồng mây trắng
Dáng người thương .. tóc xỏa vọng xa xăm


Nhớ bóng dừa nghiêng nghiêng vờn mặt nước
Theo gió đưa lả lướt cợt đùa trăng
Chiếc cầu tre lắt lẻo bắt ngang sông
Đêm tỉnh mịch ..chờ Ai ..đèn hiu hắt !


Nhớ canh khuya tiếng chuông chùa vang nhẹ
Ru lòng Ai ..thoát bỏ mọi ưu phiền
Theo nhịp mõ câu kinh lòng thanh thản
Hướng tâm thành cầu nguyện .."Người " bình an .


Nhớ gió Xuân phất phơ vờn áo trắng
Tuổi học trò ươm mộng đẹp trời xa
Khung cửa lớp bên bảng đen bụi phấn
Tô vẽ hồng bao mơ ước tương lai

 .......
Nhớ ngày đi ..chia ly , mưa giăng phủ
Thương quê nhà .. sao vẫn phải chia xa ?!
Không vì giặc ...sao nhà tan cửa nát ?!
Không oán thù ..sao phân rỏ địch - ta !


Nhớ lời hẹn .. một ngày quay trở lại
Khơi lửa hồng ..đốt sáng góc trời nam
Quê hương tôi .. đã bao lần mưa nắng
Vẫn có ngày ..ngời rạng ánh bình minh

.....
Canh khuya ngắm ánh trăng tà
Gởi hồn theo ngọn mây Tần xa xa ..
Quê hương .. nỗi nhớ thiết tha
Quê hương ..nuối tiếc , xót xa , ngậm ngùi !
nnh

 

Chiếc Lá Thiên Thu

 

Vào 1 ngaỳ cuả năm 2003, cô bạn diễn viên Minh Trang có gửi cho tôi vé mơì đi xem buôỉ chiêú ra mắt bộ phim "MÊ THAỎ, THƠÌ VANG BÓNG" .


̣cđã đươc. nghe Minh Trang noí nhiêù về bộ phim. Măc. dù đuơc. biêt' phim dưạ trên tiêủ thuyêt' của nhà văn Nguyễn Tuân, môt. nhà văn kỳ cưụ cuả Tự Lưc, Văn Đoàn. Măc. dù được biết đaọ diễn cuả phim là bà Viêt. Linh, môt. đaọ diễn taì năng. Bà lam` it' phim nhưng phim naò cng "đắt giá ". Vâỵ mà trong suốt buôỉ chiếu phim tôi ngôì gần như bât' động vì những cảm xuc' dâng traò.
Tôi mê mẩn truơc' những hình ảnh quá đep., quá "đắt" . Môt. làng quê miền Băc' thơì Phap' thuôc., môt. cổng làng, môt. cây đa, những con đuờng đât' nhâp' nhô, những maí tranh ngheò, những ao beò, những khung cữi dêt. vaỉ... Tât' cả, tât' cả đã lam` tôi say mê vì quá thât. và chuyên chở đâỳ ăp' tâm hồn Viêt.


Và nưã, cảnh thả đèn trơì mang maù săc' mê tín, nhưng đep. dến...rợ n nguơì. Cuôí cùng, nhưng trên tât' cả, bà Viêt. Linh đã lam` sống laị nghệ thuât. ca trù. Lần đâù tiên tôi mơí hiêủ về ca trù vơí ý nghiã đúng đắn nhât'.
Ca trù còn goị là" hat' Ả đaò", băt' đâù từ thơì nhà Lý, năm Thuận Thiên thứ 16( 1025). Đó là môt. hình thưc' văn hoá giaỉ trí đươc. dùng trong giơí thuợng lưu quý tôc. Trong baì viêt' nhỏ bé naỳ, tôi không dam' lam. bàn về lich. sử, phat' triển và tính chât' cuả ca trù. Chỉ xin đươc. noí lên cảm xuc' cuả riêng tôi về bộ môn nghệ thuât. đôc. đaó naỳ.


Theo tôi, nguơì nghệ sĩ ca trù cuả Viêt. Nam có thể ví như "Ghei-sha" cuả Nhât. bản . "Ghei-sha" nghiã là "nghệ nhân", là nguơì lam` nghệ thuât., đã đươc. hoc. và huấn luyên. về ca, muá, đàn rât' baì bản và nghiêm ngặt.Nghệ s ca trù cũng thế. Không phaỉ ai cũng là "taì sắc ven. toàn". "Sắc " có thể kém, nhưng "taì" thì không thể kém.
Haỹ xem 1 cảnh buổi hat' Ả đaò trong "Mê Thaỏ, thơì vang bóng". Môt. gian phòng sang trọng, đỉnh trầm toả khoí huơng. Trên sâp. gụ cổ kính, nghệ nhân ca trù ngôì chính giưã, tay giữ cây phach'. Bên phaỉ là nghệ nhân đàn đaý. Bên traí chính là khach' thuởng thưc', noí nôm na là "khach' mua vui". Nhưng khach' mua vui ở dây cũng là tao nhân măc. khach', am hiêủ về lôí hat' Ả đaò, nên khach' mơí giữ 1 trống con để gõ theo nhịp cuả từng baì hat'.

 

 

Trong 3 nguơì âý, đan` ông thì vận aó the, khăn đống.Nghệ nhân ca trù thuờng vận aó nhung maù tôí, đeo kiềng vàng hay kiềng bac. Khăn vấn toc' cũng bằng nhung. Măt. hoa trang đ̉m thât. đơn sợ Vành khăn vấn ôm lâý maí toc' óng ả sao mà nền nã, sao mà duyên dáng đến thế. Có luc' tiếng đàn đaý như chùng xuống, giọng ca naõ nề, nhip. phach' buông lơi như than van, sâù naõ. Cũng có luc' tiếng đàn dồn dâp., lơì ca reó ră, trống con gõ nhip. reo vui như tưng bừng, hoan hỉ. R ràng là nguơì ca cùng phaỉ chiù theo tâm trạng vui buồn cuả khach', nhưng không hề buông thả lẳng lơ.

 

 


Thăng trầm naò đã đưa môt. môn nghệ thuât. giaỉ trí phong lưu tao nhã đến chốn hoan lac. lầu xanh. Ngươì nghệ sĩ taì hoa môt. thơì, giờ đây bị ví như "cô đâù", đem tiếng hat' lẫn xac' thân để giaỉ sâù cho khach'.Tao nhân măc. khach' năm xưa đâu rôì ? Kẻ "mua vui" năm xưa yêu tiếng hat', trọng cả nguơì hat'. Lâý tiếng đàn, nhip. phach' để khuây khoả nôĩ buồn, không hề nghĩ gì đến thú vui xac' thit. Trong nôĩ hoaì cổ mang nhiêù chua xot' ngâm. nguì, tôi đã lam` 1 baì thơ, và anh PST (Virginia) đã ưu aí đăt. tưạ "CHIÊC' LÁ THIÊN THU".


Xin gưỉ tặng cac' ban. như là 1 món quà trong muà thu naỳ.

 
"Lá chiêc' trong lòng lá chiêc' rơi" (*)
Chơi vơi môt. đêm thu Hà nôị
Em ngôì đây trên chiêú thắm chờ đơị
Nguơì ghé qua giữ hộ em nhip. phach'
Đêm thu thăm thẳm
Suơng thu mông mênh
Tiếng hat' em sao buồn như định mệnh
Ôi, đôi ta có thuơng nhau chăng...ự ..ừ
Nhưng nhân duyên có đươc. chăng...i.. .hự
Đàn vẫn rung lên cung trầm bổng
Phach' ngân vang cho raọ rưc. bôì hôì
Nguơì ơi mắt đã chìm trong mắt
Tay naỳ trao môt. chén ruợu sâù
Nhưng naò dam' mơ đôi maí đâù kề cận
Đêm thu nay, đêm thu buồn ai oán
Lá trut' hiên ngoaì lá khoc' than
Ngươì ở nơi đâu xa tân. cuôí mây ngàn
Cho đan` ai chùng phím
Môi đã nhat. maù son
Sớm mai lá trút rơì cành
Hồn -em-rôì-cũng đoan.- đành-thiê n-thu

(*)môt. câu thơ cuả anh KCL.
tri.nhthi.hoà ngthị

 

 



MÙA THU THƯƠNG NHỚ CHO NGƯỜI
Cho em tình khúc sầu thương,
bờ hồ bơi lội uyên ương sớm chiềụ
Ngắm xem phong cảnh mỹ miều,
trời cao xanh biếc anh yêu nơi nào ?
Nhìn kìa một cặp ra vào,
cho nhau đôi mắt kết giao rất tình.
Nước đi rẽ sóng hữu hình,
để anh bước trước chúng mình nên duyên.
Đôi ta như bến với thuyền,
giữa dòng nước lạnh thệ nguyền có nhaụ
Cho dù bão táp gió đầu,
phong ba có đến trước sau một lòng.
Mùa Thu thác nước thành dòng,
trên cao đổ xuống uốn cong nhập vàọ
Chảy ra biển cả năm nào,
như là thác lũ sóng trào lênh đênh.
Đứng trên ghềnh đá chênh vênh,
nhớ về quê cũ con kênh lạch đàọ
Cây hoa màu tím dạt dào,
anh ơi ! thương nhớ nỗi nào trong tim.
Để em khắc khoải đi tìm,
nhìn trong đôi mắt lặng im sầu buồn.
Hôm nay nước chảy thành nguồn,
mùa Thu vừa tới lệ tuôn cho Ngườị

Tác giả : Trần Ý Thu
Viết ngày : 25/09/2008



Vớ vẩn ngày thu
sáng nay ra ngõ sớm
trăng sáng ở đầu non
hôm nay rằm tháng tám
trăng to và rất tròn

bài ca thời trẻ nhỏ
chú Cuội và cây đa
căng mắt tròn tôi ngó
quả thấy chú Cuội già

có phải không (?) tình yêu mà tôi nói
là tình yêu chú Cuội với Hằng Nga
ôm gốc cây đa cho đến lúc già
mà vẫn ước có một ngày gặp mặt

em có biết không tình yêu của tôi
là thương yêu giữa người và người
dù đôi khi có ít phần dối trá
vì là người ai toàn thiện em ơi

không đâu em ... chẳng có điều hoàn mỹ!
cả đấng thiêng liêng cũng có lúc lầm
tôi chỉ mong ở cùng tận thâm tâm
một điểm sáng vẫn còn le lói chiếu

mình đến cùng nhau không chút dối lừa
không bằng tình xây dựng tự ngàn xưa
đến với nhau bằng tấm lòng rộng mở
dù cuộc đời vẫn chẳng giống như thơ

đêm qua trăng thu sáng lắm sau nhà
một ánh sao vừa mới chợt băng qua
tôi nhắm mắt dâng lên lời cầu nguyện
mong bình yên đem đến khắp mọi nhà

có bao lần tôi hỏi
mang cho em được gì
hỏi rồi tôi tự nói
hy vọng ... chẳng sầu bi

đêm nay trăng sẽ sáng
tôi cùng chú Cuội già
bên sân nhà nhấm nháp ...
cùng nhau đợi Hằng Nga

TN