TRANG VĂN THƠ SINH HOẠT TẾT GIÁP NGỌ

 

       
 

Trang XUÂN Trường TỔNG HỢP QGNT

 

Bắc Cali Thăm Mẹ và Thầy Cô - Đỗ Mơ

 

Ngày Thứ Bảy Cuối Năm - Phạm Minh Đốc

 

QGNT Tổng Hợp Họp Mặt Tất Niên

 

Tết Bắc Cali

 

Tất Niên 2014 Nam Cali - Thăm Các Bà Mẹ và Quý Thầy Cô

 

Hình Ảnh Nhớ Ơn Mẹ và Tiệc Chúc Mừng Năm Mới

 

QGNT Vinh Danh Mẹ Nhân Dịp Năm Mới Giáp Ngọ 2014

 

Thăm Thầy Ngô Đức Hải - Giáo Sư Trường QGNT Kỹ Thuật

YouTube Lễ Tôn Vinh và Tri Ân Mẹ 1/14/14 - Q75

Hình Ảnh Bắc Cali Vinh Danh Mẹ và Thầy Cô - Tất Niên

 

 

 

 

 

alt

 

 

Nhân dịp Tết đến, Xuân về, 
 
Xin kính chúc quý Thầy Cô một năm mới luôn được dồi dào sức khoẻ, hạnh phúc an vui bên con, cháu .

Chúc quý Anh Chị Em QGNT một năm mới an khang thịnh vượng, gặp nhiều niềm vui, và mọi việc hanh thông, như ý .

BCH gdQGNT

 

Cung điệu xuân về vang đó đây
Chúc
mừng nhà Q
uốc  măi  vui vầy
Tân niên gặp thêm nhiều bạn cũ
Xuân về gợi nhớ tuổi thơ ngây ...

 

 

Chúc Đầu Năm
Lời chúc đầu năm gởi đến nhau
Nắng tươi mưa mát đất xanh màu
Nhà nhà no ấm người an lạc
Chốn chốn vui ca nước mạnh giàu
Đất nước mở đầu chương sáng lạn
Non sông đi trọn bước kim âu
Cụ già em bé vui cùng học
Bền ḷng chặt dạ tiến lên mau

Lời chúc đầu năm gởi thật xa
Sống vui sống khoẻ cơi người ta
Chúc Thầy Cô mạnh chân c̣n vững
Chúc Bác Mẹ ǵà mắt sáng ra
Việc làm không thiếu, tiền dư dả
Chỗ ở c̣n dư, lộc tối đa
T́nh nghĩa anh em thêm khắng khít
Quanh năm cười nói thật vui nhà

phan nhật tân

 

 

 

 

alt
 
Câu chúc đầu năm: ước nguyện lành
sau những mất còn quá mong manh
giao thưà – năm mới dâng câu chúc
thương mến lan tràn theo lá xanh
 
Bên những dở hay một kiếp người
vẫn mong góp gửi chút niềm vui
theo tiếng chim chào ca mỗi sáng
xin chúc nơi nơi thắm nụ cười
 
Xin chúc cho thế giới an hoà
xuân về... cây lại trổ thêm hoa
chúc muôn người: tự do, no ấm
dân chủ công bằng khúc hoan ca
Minh Phượng

 

 

 

 

 

Ông Đồ Già

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua


Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
"Hoa tay thao những nét
Như phượng mua rồng bay".


Nhưng mỗi năm, mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thấm
Mực đọng trong nghiên sầụ ...


Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay .
Lá vàng rơi trên giấy,
Ngoài giời mưa bụi bay .


Năm nay đào lại nở,
không thấy ông đồ xưa .
Những người muôn năm cũ,
Hồn ở đâu bây giờ ?

Vũ Đ́nh Liên

 

 

Chợ Tết – Đoàn Văn Cừ

Dải mây trắng đỏ ḷm trên đỉnh núi,
Sương hồng lam ôm-ấp nóc nhà tranh,
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,
Người các ấp tưng-bừng ra chợ Tết.
Họ vui-vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;
Những thằng cu áo đỏ chạy lon-xon,
Vài cụ già chống gậy bước lom-khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng-lẽ,
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ.
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,
Con ḅ vàng ngộ-nghĩnh đuổi theo sau.
Sương trắng dỏ đầu cành như giọt sữa,
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,
Núi uốn ḿnh trong chiếc áo the xanh,
Đồi thoa son nằm dưới ánh b́nh-minh.

Người mua bán ra vào đầy cổng chợ.
Con trâu đứng vờ dim hai mắt ngủ,
Để lắng nghe người khách nói bô-bô.
Anh hàng tranh kĩu-kịt quảy đôi bồ,
T́m đến chỗ đông người ngồi dở bán.
Một thầy khóa g̣ lưng trên cánh phản,
Tay mài nghiên hí-hoáy viết thơ xuân.
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.
Bà cụ lăo bán hàng bên miếu cổ,
Nước thời-gian gội tóc trắng phau phau.
Chú hoa-man đầu chít chiếc khăn nâu,
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.
Áo cụ lư bị người chen sấn kéo,
Khăn trên đầu đương chít cũng tung ra.
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.
Mấy cô gái ôm nhau cười rũ-rợi,
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.
Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha,
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,
Con gà trống màu thâm như cục tiết,
Một người mua cầm cẳng dốc lên xem.

Chợ tưng-bừng như thế đến gần đêm.
Khi chuông tối bên chùa văng-vẳng đánh,
Trên con đường đi các làng hẻo-lánh,
Những người quê lũ-lượt trở ra về.
ánh dương vàng trên cỏ kéo lê-thê,
Lá đa rụng tơi-bời quanh quán chợ.

(1939)

 


Thơ Tết

Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu.
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giă trầu.


Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, ngh́n, vạn mớ để vào đâu ?
Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc
Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.


Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Đứa th́ mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.


Lẳng lặng mà nghe nó chúc con:
Sinh năm đẻ bảy được vuông tṛn.
Phố phường chật hẹp, người đông đúc
Bồng bế nhau lên nó ở non.


Bắt chước ai ta chúc mấy lời
Chúc cho khắp hết ở trong đời
Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước
Sao được cho ra cái giống người.

 

Xuân Nhật Ngẫu Hứng
Tác giả: Trần Tế Xương


Xuân từ trong ấy mới ban ra
Xuân chẳng riêng ai khắp mọi nhà
Đ́ đẹt ngoài sân tràng pháo chuột
Đỏ ḷm trên vách bức tranh gà
Chí cha, chí chát khua giày dép
Đen thủi, đen thui cũng lượt là
Dám hỏi những ai ḷng cố quốc
Rằng: xuân, xuân măi thế ru mà.

 

Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhăn tiền quá
Lăo tùng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đ́nh tiền tạc dạ nhất chi mai

Bài thơ này được Cụ Ngô tất Tố dịch như sau:


Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi măi
Trên đầu già đến rồi
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai

Về phương diện văn chương, bản dịch của cụ rất hay. Nó được thi nhân lồng vào đó cảm xúc của ḿnh và thi vị hóa thêm (hoa cười- việc đi măi- già đến rồi). Cái đẹp thi văn chú trọng nhiều vào nét thẩm mỹ hơn.. Để cho phù hợp với góc nh́n của ḿnh, mang tính khoa học quy luât hơn. Đồng thời giữ được nét thản nhiên của thiền và hai cặp đối đại nhị nguyên (bốn chữ cuối của bốn câu đầu) mà thiền sư rất chú trọng. (Tôi xin mở ngoặc ở đây một chút . Mỗi góc nh́n đều có một sắc thái riêng và giới hạn của nó. Ở đây tôi chỉ nêu ra sắc thái chứ không có ư phê b́nh.) Tôi xin được dịch như sau:

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa khai
Ḍng đời qua trước mắt
Tuổi già đến sau lưng
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai

 

Mùa xuân chín - Hàn Mặc Tử

Trong làn nắng ửng : khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lư -- Bóng xuân sang

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
-- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
Hổn hển như lời của nước mây
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ư vị và thơ ngây…

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín
Ḷng trí bâng khuâng sực nhớ làng
-- Chị ấy năm nay c̣n gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang ?

(1937 – tập thơ Đau thương)

 

 

 

 

 

alt

Kỵ mă trời Nam
Q nhà lá vườn phóng tác

Thời vua Hùng, dân ta sống trong thanh b́nh, thịnh vượng. Nhưng giặc phương Bắc luôn ŕnh rập chờ dịp tràn xuống . Bấy giờ ở làøng Vơ có cặp vợ chồng viên ngoại tuổi trạc lục tuần, ăn ở hiền lành phúc hậu . Nhờ chí thú làm ăn, họ có nhiều ruộng đất, và cư ngụ trong một gia trang với nhà to, cửa rộng, vườn tược , ao cá bao quanh, cùng nhiều gia nhân giúp việc. Nhưng tộâi cái ông bà viên ngoại lại bị hiếm muộn, không con cái từ khi thành thân . Bao năm, hai vợ chồng thường đem của cải ra chia sẻ, bố thí cho những người nghèo. Họ hay đến đền chùa cầu xin thần thánh ban cho ḿnh mụn con để nối dơi tông đường . Ngày tháng trôi qua, họ kiên nhẫn chờ đợi, khấn vái và nghĩ thế nào cũng có ngày Hoàng Thiên bất phụ ḷng người.
V́ không bận bịu con cái, việc đồng áng có gia nhân đắc lực và cụ bà trông nom phụ, cụ ông bắt đầu xoay sang với thú nuôi ngựa. Cụ nuôi đủ loại ngựa từ nhỏ đến lớn, đủ màu từ xích thố , hắc mă , bạch mă . . . Ngày ngày vào mỗi sáng, cụ ông thường cưỡi con ngựa ô yêu quí nhất của ḿnh lên đồi, xuyên cánh rừng thưa . . . Sau cùng mới phóng ngựa ra xem chuyện đồng áng . . . Dần dần cụ trở thành một kỵ sĩ tài giỏi, lăo luyện khó ai sánh bằng và có riêng ḷ rèn nhỏ để đóng móng ngựa.
Thời gian đằng đẵng trôi qua. Măi đến hơn 40 năm sau khi cả hai ngoài 60 tuổi, tưởng đă tuyệt luôn đường tử tuất. Không ngờ một buổi sáng đẹp trời, mây hồâng rực rỡ, cụ bà hớn hở khoe với chồng ḿnh có tin mừng rồi ! Cụ ông mừng lắm, ra vào lúng túng không biết làm thế nào với cái tin trọng đại này. Cả hai cũng chưa vội cho bạn bè , thân thuộc biết ngay v́ ngại nếu có ǵ không thành th́ ḿnh sẽ trở thành tṛ cười cho xóm giềng. Nhất là cụ bà đă trên 60 mươi, ở tuổi đă lên chức ông bà , sắp kề miệng lỗ, mà lại cóù mang như những người trẻ th́ ai mà không thấy kỳ cục. Đến khi thực sự đă cấn thai được 4, 5 tháng th́ cụ bà biết là khó dấu nổi. Cụ kêu thợ làm thêm cái nhà phía sau để tránh xa những ánh mắt ṭ ṃø. Cụ cấm gia nhân không được nhỏ to ra ngoài v́ xấu hổ , sợ bị chê cười là già rồi mà vẫn c̣n ham chuyện nhong nhong cưỡi ngựa. Khi bụng ph́nh lên như cái trống cái, hết đường dấu diếm th́ cụ trốn luôn ở nhà sau. Cụ ông th́ hể hả lắm v́ hai vợ chồng ở với nhau đă 40 năm bây giờ có mụn con th́ đúng là Trời c̣n ḍm lại. Thiếu ǵ những cụï trên 50, 60, có của hay không, vẫn đèo bồng năm thê bảy thiếp nữa . C̣n cụ vốn thuộc loại nhất phu nhất phụ, tu tỉnh làm ăn muốn cho yên cửa yêân nhà nên chẳng màng ǵ khác.
Ngày khai hoa nở nhụy chỉ có bà mụ, đứa tớ gái tín cẩn có mặt trong nhà. Bà mụ Măo được bí mật đón vô từ tháng trước để giúp đỡ, sửa soạn cho ngày cụ bà lâm bồn. Vào cái ngày định mệnh khi trời mới sáng mờ mờ, bà Măo đang nằm ngoài phản nghe cụ bà kêu to trong buồng, liền chồm dậy lao vào. Cụï bà bắt đầu âm ỉ chuyển bụng. Cơn đau tăng lên dần đến lúc cụ chịu không nổi nữa phải rên la, lăn lộn ôm chặt chân giường. Bà Măo xoa bụng, đỡ cụ đứng dậy đi ṿng ṿng quanh buồng cho đỡ đau . Cụ ông ngồi ngoài hồi hộp chờ đợi. Tơ, đứa tớ gái đứng ngồi loanh quanh không biết ḿnh phải làm ǵ giúp. Đêm xuống cụ bà đau hơn, rồi lả người ra. Qua ngày hôm sau cơn đau làm cụ bà chịu hết nổi . Khoảng giờ Ngọ tưởng ngất đi, nghĩ người ḿnh sắp nứt ra th́ cụ sanh ra một bé trai tṛn trịa kháu khỉnh. Nhưng lạ thường, cậu bé bị phát mạnh vào mông nhưng vẫn ĺ, không cất tiếng khóc chào đời như những trẻ khác ! Bà mụ Măo, kinh nghiệm trong nghề từ bao năm , đă cắt nghĩa từ trước, cụ bà nay lớn tuổi, lại sanh con so nên sẽ gặp nhiều khó khăn, trắc trở, chưa kể cả mẹ lẫn con có thể mất mạng nếu sinh ngược.
Cậu ấm ra đời trong giàu sang, được viên ngoại , gia đ́nh cưng như cứng trứng hứng như hứng hoa. Cậu ăn no, chóng lớn, muốn ǵ được nấy, mọi người hầu hạ hết ḿnh. Nhưng của đáng tội măi đến năm 3 tuổi cậu vẫn chưa biết đi và không nói được câu nào. Từ đó viên ngoại không muốn cho cậu đi ra ngoài sợ bị chê cười, chọc ghẹo. Cụ cũng không cho ai vô nhà gặp cậu sợ họ về nói này nói kia ra ngoài. Cụ chạy hết thầy này đến thầy khác, hy vọng t́m được cách chữa cho đứa con trai duy nhất. Nhưng bao nhiêu thuốc thang, bùa ngải chữa chạy không giúp được ǵ hết. Hai cụ thường lên chùa, đền . . . từ nhỏ tới lớn, xa đến gần . . . để cầu xin khấn vái. Dịp lễ lậy viên ngoại thường mở kho gạo, hoa màu . . . phát chẩn cho dân nghèo. Cụ hy vọng Trời Phật sẽ động ḷng cho con ḿnh có thể ngồi dậy, bước đi và nói chuyện như những đứa trẻ b́nh thường khác.
Một hôm vào lúc chập choạng tối, một lăo trượng trang phục tựa đạo sĩ, đến gơ cổng xin gặp viên ngoại. Gia nhân vào báo. Linh tính có chuyện ǵ , cụ ông ra mời ngay lăo trượng vào nhà. Dưới ánh sáng nhạt buổi chiều, lăo trượng râu tóc bạc phơ, người gầy , đầy vẻ tiên phong đạo cốt, cất giọng như chuông vàng :
Bần đạo tu hành trên núi Ninh Sơn . Lăo trượng đưa ngón tay chỉ về dăy núi ở hướng Đông ngoài xa. Ta đi ngang đây đă ba đêm, thấây nhà này vượng khí bốc cao liền xin vào gặp ngay.
Mời sư phụ ngồi xuống nghỉ chân. Bay đâu rót trà. Hay . . .sẵn trời đă về chiều, . . . mời sư phụ dùng luôn chút cơm mọn ?
Cụ ông nh́n lăo trượng, rồi nh́n trời đang tối dần, hỏi tiếp :
Và . . . cũng sắp tối hay mời sư phụ nghỉ lại đây, sáng mai lên đường.
Cám ơn thí chủ. Ta tu hành ăn uống kham khổ quen rồi, cho chút cơm chay cũng được . C̣n nghỉ ngơi, ta xem trời là màn, đất làm giường, ngủ đâu chả được, không thành vấn đề.
Rồi lăo trượng ḍ hỏi :
Chẳng hay mọi chuyện trong nhà vẫn b́nh thường ?
Bẩm sư phụ. Ông bà viên ngoại nh́n nhau hội ư rồi cụ ông ngập ngừng nói. Vợ chồng tôi hiếm muộn lâu rồi. Nhờ Trời phù hộ, vợï tôi mới đẻ được thằng bé cách đây 3 năm. Nhưng không biết sao cho tới giờ cháu vẫn chưa ngồi được , và cũng chưa biết nói nữa !
Hừ . . .lạ nhỉ. Đâu thí chủ thử cho ta nh́n qua công tử chút ?
Tơ đâu, bồng công tử ra đây.
Đứa tớ gái liền bồng cậu ra . Cụ bà đỡ lấy rồi đặt nhẹ xuống tấm chiếu hoa trên cái phản gỗ liêm. Lăo trượng lại gần quan sát rồi vén tay áo thụng lên, sờ mặt, xem nắn khắp người cậu ấm. Đoạn ngồi xuống cái tràng kỷ x̣e tay ra bấm độn một hồi, rồi lăo bỗng vỗ đùi một cái :
Quí . . tướng . . thật quí . . tướng . . . không ai bằng !
Dạ . . .dạ . . .
Bẩm . . ngài cắt nghĩa thêm dùm . . .
Ông bà viên ngoại ngồi bên cạnh nóng ḷng.
Đại quí tướng, sau này . . . tất cả được nhờ qúi tử này chứ không phải tầm thường.
Lăo trượng gieo thêm một quẻ khác , lầm bầm nhẩm tính một hồi rồi nhăn mặt tiếp:
Nhưng khổ quá . . , chữ tài liền với chữ tai một vần. Hừ . . .Trời sao lại bắt bậc hiền tài chịu nhiều thử thách khó khăn . . .cho nên cậu đây chưa nói, chưa cất bước được. Nhưng sau này th́ . . . thiên mă bất nan truy, chả ai sánh kịp. Hừ . . hừ . .lạ quá.
Xin lăo trượng giúp đỡ, chữa dùm. Cả nhà chúng tôi nguyện cắn cỏ làm vành. Tốn bao nhiêu xin cũng chịu để lo cho cháu. Ông bà viên ngoại nài nỉ
Lăo trượng gật gù, vẻ mặt tươi lại :
Hà. . .hà . . . Nhưng khoan. Quẻ này cũng cho thấy tiền hung hậu kiết. Lúc đầu gian khổ sau đó cứ đường mây thanh thản mà đi, mọi sự tốt lành . . . tốt lành . . , mà tốt cho cả . . . giang sơn xă tắc chứ không phải là tầm thường . . . Lăo trượng vừa nói vừa vuốt cḥm râu bạc và cười lên sảng khoái.
Vợ chồng viên ngoại tươi lên, nhưng cũng thắc mắc thêm:
Xin sư phụ chỉ giáo thêm, chúng tôi phận hèn ngu dốt không biết ǵ hết.
Thiên cơ bất khả lậu, chuyện Trời định ta không thể tiết lộ thêm, nhưng hai ông bà đừng lo nữa. Đáng lẽ ta người tu hành chỉ chăm lo việc tu tỉnh trên đỉnh Ninh Sơn. Nhưng chuyện này dính dáng lớn lắm ta không thể làm ngơ được, âu cũng là số Trời bắt ta đi ngang gặp thí chủ để đóng góp sau này.
Dạ . . . xin ngài cho biết chúng tôi phải làm ǵ . Viên ngoại khép nép.
Thôi bây giờ như vầy nhá. Ta phải về núi tŕnh với sư huynh , xin phép , sắp xếp mọi chuyện . Sau đó ta trở lại chữa trị cho quí tử trong một thời gian , và thật không biết bao lâu mới xong. Nhưng. .. nhưng . . . có điều khi cậu khỏe mạnh b́nh thường lại, cậu phải theo ta lên Ninh Sơn học đạo !
Ông bà viên ngoại mừng rỡ ra mặt, nhưng cũng giật thót người v́ điều kiện bắt buộc con ḿnh phải lên núi học đạo . Cụ ông nhăn nhó :
Dạ . . . sư phụ cứu giúp chữa được bệnh nan y trợ giúp bản gia th́ quả thật qúi hóa, tốn kém bao nhiêu bản gia cũng phải lo, ân sâu ghi đậm tâm khảm. Nhưng để cháu . . . lên núi học đạo trong khi . . . chỉ có nó là mụn con duy nhất th́ bản gia này chưa một ngày xum họp mà đă chia ĺa . Thật tội cho bản gia quá . . . !
Cụ ông nhăn nhó trong khi cụ bà rơm rơm nước mắt v́ nghĩ đến ngày không gặp con nữa.
Hừ . . . ai tai, khổ ải . . .khó khăn. Ta rất thương cảm cho t́nh cảnh hai người, thật t́nh ta tu hành một thân một ḿnh đâu cần ai theo cho vướng bận, nhưng đây là mệnh trời định sẵn, đến kẻ tu hành này vô can cũng phải tuân theo. Hay là hai thí chủ tịnh tâm suy nghĩ thêm tối nay. Ngày mai quyết định cũng được.
Dạ sư phụ cho thêm th́ giờ để suy tính cũng hay, chúng tôi xin đội ơn . Và . . . cũng khuya rồi mời ngài nghỉ lại tệ xá với chúng tôi. Tơ, con dọn pḥng, lấy chiếu hoa mới trải giường cho sư phụ nghỉ .
Cám ơn thí chủ, mai ta đàm đạo tiếp vậy. Pḥng ốc , giường chiếu không cần. Cám ơn
Đêm hôm đó, lăo trượng vẫn ngủ dưới đất như thường lệ. Riêng vợ chồng viên ngoại gần như thức trắng để bàn thảo điều hơn, lẽ thiệt. Cuối cùng họ nghĩ không muốn con lên núi đi tu th́ nó không bao giờ khỏi bệnh, chỉ nằm trên giường suốt đời, tựa như tàu lá làm sao chịu nổi, và tệ nhất ḿnh không chu toàn bổn phận mẹ cha, dù có dư khả năng . C̣n để sư phụ chữa bệnh, nó sẽ toàn mạng rồi ăn nói đi đứng như người thường, sống cuộc đời đáng sống, dù sau đó phải lên núi tu hành trả nợ quỉ thần hay tiên thánh. Đi tu rồi cũng có ngày sẽ về thăm nhà , và tu hành là việc làm cao cả không thể nghĩ là chuyện nợ nần tầm thường, đây có thể là một sắp đặt thiêng liêng để phục vụ Trời Phật, Thánh Thần . . . , phúc đức cho cả nhà, cả họ sau này.
Sáng hôm sau, đợi lăo trượng tham thiền xong, hai vợ chồng viên ngoại đă mời ngài dùng trà, điểm tâm bên nhà khách rồi mở lời :
Bạch sư phụ, bổn gia đă cùng nhau bàn soạn suốt đêm, sáng nay xin thưa là ngài cứ tùy tiện chữa bệnh cho tiểu tử đến khi lành bệnh rồi dạy dỗ nó theo con đường tu hành cao quí của ngài. Có điều ǵ phải làm xin ngài cứ chỉ giáo. Toàn gia chúng tôi xin đội ơn công lao khó nhọc của ngài.
Tốt lắm , thí chủ đă đồng ư. Xin vui ḷng thực hiện mọi yêu cầu của ta, giúp ta tức là giúp qúi tử đó. Ta chỉ cần nơi thanh tịnh để thiền, ăn chay hàng ngày . Cấm không cho ai đến làm phiền trong khi chữa trị, cậu vẫn cần người săn sóc những việc thường ngày như ăn uống , tắm rửa . . vân . . vân . . . Căn nhà sau này được rồi, không cho ai lại gần trong lúc ta vận công chữa bệnh, th́ giờ , cách thức rồi ta sẽ chỉ dẫn cho quen việc.
Xin đa tạ, đa tạ
Lăo trượng x̣e tay ra bấm, tính:
Này. . . ta sẽ về núi tŕnh với sư huynh mất khoảng nửa tháng. Sau đó xuống đây khởi sự
Hôm sau viên ngoại cho gia nhân sắp xếp thêm pḥng ốc và mọi thứ cần dùng cho vị lăo trượng và con ḿnh.
Đúng nửa tháng, lăo trượng trở lại quẩy theo cái tay nải đựng mấy cuốn sách. Ông vào rừng hái lá, ra tỉnh mua thêm mấy thứ thuốc bắc cùng sâm nhung để pha chế cao đơn ḥan tán theo bài thuốc của Ninh Sơn . Đến ngày khởi sự, lăo trượng cho bầy hoa quả lên bàn thắp hương cầu Trời phù hộ cho cậu ấm chóng khỏi bệnh. Đứa tớ gái và bà viên ngoại bồng cậu lên phản. Lăo trượng ngồi vận công một lúc rồi múa tay, vận nội lực, chụp bàn tay lên đỉnh đầu cậu ấm, rồi lần xuống gáy, lưng và ngực để xoa bóp, truyền nhân điện. Cứ thế làm đi làm lại nhiều lần. Khoảng hai giờ sau, như kiệt sức, lăo lả người ra rồi lui vào pḥng bế quan tọa thiền.
Cậu ấm được cho uống thuốc bắc, thuốc tễ mới chế. Mỗi ngày vào buổi sáng, bệânh nhân được lăo trượng truyền nhân điện , rồi mẹ và đứa tớ gái cầm tay, nắm chân tập các cử động theo Ninh Sơn liệu pháp. Buổi chiều cậu được cho tập thêm các động tác khác , trong khi lăo trượng nghỉ ngơi, tham thiền thu lại nội lực . Sang tháng thứ hai th́ người cậu ấm bắt đầu cục cựa được, tháng thứ ba thân ḿnh lăn qua, lăn lại . Cứ thế tiếp tục đến nửa năm th́ kết quả khả quan, cậu bắt đầu biết trườn ḿnh một cách khó nhọc, rồi ḅ từ từø. Ninh sơn liệu pháp tập chậm, tốn th́ giờ nhưng hiệu lực rơ dần. Được một năm cậu bắt đầu tập đi. Năm kế, tức khi vừa 6 tuổi cậu đi đứng như một đứa trẻ b́nh thường. Nhưng vẫn chưa nói được. Nhà viên ngoại mừng lắm, ông bà thay nhau dẫn cậu quí tử đi ṿng ṿng chơi đùa trong vườn, vẫn không cho gặp ai bên ngoài sợ bị chọc ghẹo là cậu câm. Ông bà soạn nguyên mâm vàng bạc để tạ ơn lăo trượng và định tổ chức đại tiệc ăn mừng với gia đ́nh, bạn bè và xóm làng. Nhưng lăo trượng lắc đầu từ chối không nhận thứ ǵ , ông nói nếu muốn th́ hăy mua thêâm nhiều ngựa về nuôi để có việc lớn sau này, và thặng như dư dả hăy đem cúng các đền chùa, và giúp đỡ người nghèo. Viên ngoại rất lấy làm bái phục đức độ cùng ḷng từ bi của lăo trượng, và y lời dặn cho gia nhân tậu thêm ngựa, và làm thêm nhiều chuyện từ thiện.
Riêng quí tử chưa nói được, lăo trượng bèn dạy đọc và viết để hai thầy tṛ có thể viết , trao đổi ư kiến bằng chữ. Độ năm sau cậu ấm bắt đầu bập bẹ tập nói. Lăo trượng dạy dỗ thêm nửa năm nữa th́ cậu khả năng nói năng trở nên b́nh thường. Cậu thông minh, đĩnh ngộ hơn người, học một biết mười. Nhờ học đọc và viết sớm, dần dần cậu thông thạo thơ văn. Ngoài học hỏi về đạo học uyên thâm của núi Ninh Sơn, cậu cũng được lăo trượng rèn luyện thêm các thứ khác như vơ nghệ, bắn cung, xem xét binh thư . . . Thường ngày, khi rảnh rỗi, cậu thường theo cha cưỡi ngựa chạy ḷng ṿng trong gia trang, rồi dần ra ngoài. Thời gian trôi qua vùn vụt, cậu khỏe ăn lạïi tập tành vơ nghệ, phi ngựa, bắn cung . . . nên chỉ mới hơn mười hai tuổi người cậu đă to lớn vạm vỡ như một thiếu niên 16, 17. Một lần sau khi tham thiền lăo trượng chợt kêu cậu lại :
Này con, con đă thọ giáo khá nhiều, từ đạo học của bổn môn đến vơ nghệ, binh thư, cung kiếm . . . Từ sau hôm nay con hăy lo chuẩn bị cho ngày thử thách sắp đến. Con nhớ lời ta dậy dỗ, kiên nhẫn, chịu đựng . . . dù bất cứ chuyện ǵ xảy ra nghe chưa.
Dạ vâng, con xin ghi lời sư phụ, cố gắng hết sức ḿnh. Cậu nói xong nhưng đầu óc suy nghĩ miên man không biết thửû thách ǵ đây, lúc nào . . .
Riêng việc con tu hành ta chợt nghĩ lại. Cái này tùy con, dù khi trước ta có cho cha mẹ con hay là con phải lên núi với ta sau này.
Sáng hôm trong khi mọi người c̣n an giấc, lăo trượng đă rời khỏi gia trang . Lăo để lại lá thư từ giă với ông bà viên ngoại, nói thời gian ở đây đă tạm đủ, giờ phải trở về Ninh Sơn để tiếp tục tu hành. Thư cũng nhắn nhủ cậu ấm đă qua cơn hoạn nạn, giờ khôn lớn, tu học đă nhiều, đây là thử thách đầu tiên phải vượt qua : cần học hỏi, tập luyện một ḿnh, nghiên cứu kỹ càng thêm về binh thư , chiến lược hầu sửa soạn cho công việc hệ trọng sau này !
Cậu ấm khóc rống lên v́ xa thầy, nhớ thầy. Chẳng ǵ cũng nhờ thầy mà cậu tưởng đă chết đi nhưng được sống lại, được ngài chữa bệnh , uốn nắn, dạy dỗ bao năm . Cậu buồn bă liên tiếp mấy ngày. Nhưng rồi nguôi ngoai dần và nhớ lời thầy dặn đây là thử thách lần đầu phải vượt qua, cậu tập trung tinh thần trở lại với việc tập luyện , nghiền ngẫm thêm binh thư, nghiên cứu địa h́nh, thế trận . . . Dần dần khi phi ngựa ra ngoài, cậu quen biết, và thu phục được nhiều bạn bè cùng lứa hay cả những người lớn tuổi hơn nhưng sẵn sàng tâm phục. Nhờø khá giảû, dư dả phương tiện, nhiều người đă theo cậu về để tập luyện, luận bàn vơ nghệ , binh thư . . . Cậu c̣n chia ra hai , ba phe để tập đánh trận giả . Dần dần, cậu tuy trẻ người, nhưng đă tỏ ra gan dạ, giỏi giang về chuyện điều binh, khiển tướng. Dần dần họ xem cậu như một thiên tài xứng đáng làm thủ lănh của đội quân ở đây. Thêm vào đó, cậu c̣n biến một nửa nhóm thành một đội kỵ sĩ thiện chiến . Viên ngoại chiều, thương con nhất mực nên rất vui khi thấy cậu say sưa lăn xả vào các hoạt động. Lại nhớ lời lăo trượng dặn ḍ cần mua thêm ngựa để dùng vào việc sau này nên răm rắp y lời.
Lúc bấy giờ sau mấy năm toan tính , giặc phương bắc đă cho người tuần thú phương Nam để do thám ngọn ngành trong ngoài . Hùng Vương nghe tin cũng ra lệnh cho triều đ́nh, quân sĩ chuẩn bị sẵn sàng ứng phó. Đồng thời ngài cũng sai sứ đi khắp nơi kêu gọi người tài ra giúp nước. Sứ đi rao truyền khắp nơi, khi đến làng Vơ Ninh th́ cậu ấm cùng thủ hạ đă phóng ngựa tới gặp :
Bái kiến sứ giả. Chúng tôi, thanh niên làng Vơ Ninh vừa nghe ngài kêu gọi đă sẵn sàng lên đường phục mệnh giết giặc .
Thật quá tốt, cám ơn vị tiểu anh hùng cùng các bằng hữu. Vị sứ giả tươi cười . Nếu mọi người ai cũng có tinh thần bảo vệ xứ sở, quê hương thật cao như các ngươi th́ đất nước này c̣n phải lo ǵ nữa. Các ngươi ở đâu , lực lượng bao nhiêu , cần ǵ để ta về tâu lên với hoàng thượïng.
Thưa sứ giả, chúng tôi có khoảng hơn trăm quân, nhưng chỉ đủ ngựa cho 50 tay kỵ mă. Chúng tôi từng tập trận, nghiên cứu binh thư từ lâu theo sự chỉï dạy của ân sư. Xin vua ban cho chúng tôi thêm ngựa, gươm đao, áo giáp cho cả người lẫn ngựa. Chúng tôi đă tập đánh trận trên ḿnh ngựa với trường thương để chống địch quân dưới đất . Thương này có đầu vót nhọn, làm bằng tre Đằng Ngà dẻo, bền của làng Gia B́nh. Nếu vua ban thêm sắt để bọc đầu thương th́ quá tốt.
Được rồi các ngươi yên tâm, ta sẽ về bẩm với hoàng thuợng rồi sẽ cho hay việc quân binh ra sao.
Chỉ thời gian ngắn , sau khi thu thập t́nh h́nh thấy chuyện xâm chiếm nước Nam là khả dĩ, giặc phương bắc bắt đầu xua binh xuống . Lần lượt, các vùng sát biên thùy của ta bị mất dễ dàng trước sức tiến quân vũ băo của chúng. Sau nhiều ngày hung hăn đánh phá, cuối cùng chúng hạ trại gần làng Tên Du, cạnh rừng tre, lấy thế ỷ dốc dưới núi Châu.
Ngay khi đó, một đoàn xe thồ của triều đ́nh cũng đưa quân dụng tới trang trại của viên ngoại . Vua ban cho cậu ấm một con ngựa ô lớn, một thanh trường kiếm, nhiều đoản đao cùng áo giáp cho bộ hạ, cộng vô số sắt để bọc đầu trường thương. Rất vừa ưù, lại hănh diện được vua ban cho trường kiếm và tuấn mă, cậu giơ cao cánh tay làm dấu, tất cả nghĩa quân đồng qú xuống :
Chúng thần xin cúi nhận quân dụng hoàng thượng ban cho. Bái tạ hoàng thượng
Bái tạ
Bái tạ
. . .
Tất cả hô to theo. Ngay sau đó , thợ rèn trong trang trại đă lo liền việc bọc sắt các mũi thương. Từ nay cậu và đoàn nghĩa quân không phải sử dụng đao, kiếm, thương . . . giả nữa. Mọi người mân mê những vơ khí mới, thật này rồi bắt đầu múa thử, và cùng nhau hăng hái tập dượt thêm . Riêng con ngựa của cậu ấm cũng được ban một bộ giáp sắt màu đen che kín đầu duy vẫn để hở cho hai bên mắt. Bộ giáp phủ chung quanh ḿnh ngựa, cả từ cổ xuống ức để bảo vệ phần dưới . Vị quan đem quân lương, tiếp tế cũng cho biết sẽ c̣n một chuyến quân dụng khác nữa. Ông bà viên ngoaị gật gù tán thưởng và hănh diện cậu ấm nay đă thành người hữu dụng cho vua, đất nước , và rạng rỡ tông đường. Ông bà cũng suưt soa khâm phục mọi chuyện xảy ra đúng y như lời tiên đoán của lăo trượng từ bao năm trước . Vài ngày sau một vị đô úy dẫn theo vài sĩ tốt đến gặp cậu ấm để bàn luận việc quân.
Thấy quân xâm lược sau khi hạ trại quá mệt mỏi v́ đường xa, phí sức đánh chiếm, thu nạp những nơi phải qua, nhất là phong thổ oi bức, nóng nực vào mùa Hạ ở phương Nam làm nhiều tên ngă bệnh. Theo đúng kế hoạch đă bàn, sau canh ba, trong lúc giặc c̣n say ngủ, nghĩa quân bắt đầu lên đường. Cậu ấm nai nịt gọn gàng, đầu đội nón sắt, cầm trường kiếm , cưỡi ngựa ô với giáp sắt oai phong lẫm liệt. Toán kỵ binh cũng áo giáp bó sát, tay cầm trường thương , c̣n quân bộ chiến cầm đoản đao lẹ làng, gọn gàng tiến lui . Tất cả người ngậm tăm, ngựa ngậm thẻ âm thầm ra trận. Gần canh năm, đoàn nghĩa quân tiến gần trại giặc án binh chờ đợi. Các dũng sĩ gan dạ, vơ giỏi được chọn trước, ḅ vào hạ bọn quân canh, rồi mở rào, nổi lửa báo hiệu. Không chần trừ, đoàn kỵ binh đồng loạt tiến vào . Những con tuấn mă lồng lên, hí vang trời. Quân ta đánh mạnh và đốt các lều trại ! Quân phương Bắc bị đánh bất ngờ choàng dậy chạy, chết không kịp trối.
Thân chúng ngă ra khắp nơi ! Máu tuôn lai láng ! Giặc phương Bắc kêu la thảm thiết ! Có tên bỏ hết áo quần, vũ khí mà chạy. Trong khi đó từ bên sườn trái, quân triều đ́nh cũng ập vô . Trước áp lực tấn công từ hai mặt, địch quân rụng rời tan ră. Chúng bỏ chạy về mé phải là khu rừng tre để cố thủ. Nhưng theo kế hoạch, nghĩa quân đă đem bùi nhùi núp sẵn chờ đợi tại đây. Họ châm lửa đốt cả cánh rừng. Mùa hè nóng nẩy, tre khô cháy bùng lên như củi rạ. Lửa reo ào ào, nổ lốp bốp. Địch không bị đốt cháy th́ tro tàn văng phải cũng làm mù mắt, cháy xém quần áo . . .
Rất đông địch quân bị kỵ binh hạ bất ngờ khi c̣n say ngủø, quân triều đ́nh áp tới cũng giết được vô số. Trận hỏa công nướng cháy luôn bọn c̣n lại rút vào rừng tre. Cuộc tấn công thành công không ngờ, giặc phương Bắc thua không c̣n manh giáp, và nhớ để đời bài học đừng nên dại dột xâm lăng phương Nam.
Sau khi kiểm lại chiến trường, chôn cất những người đă đền nợ nước, đưa thương binh cho ngự y chữa trị, mọi người mệt mỏi về nghỉ ngơi.
Trước cảnh hoang tàn, lửa cháy, người chết, máu tuôn, cậu ấm bỗng tự rùng ḿnh. Cậu trầm tư suốt đêm có phải v́ biết trước cảnh sinh linh tang tóc thế này mà sư phụ là người tu hành đă phải về núi để tránh . Cậu càng nghĩ, càng nhất định phải lên núi tu hành, lánh xa chốn bụi trần nhơ nhuốc, dù sư phụ đă dặn đó không phải là điều bắt buộc nữa.
Sáng hôm sau, sợ bạn bè bịn rịn khó đi, cậu ấm để lại lá thư từ giă anh em. Mặc lại quần áo tu hành sư phụ ban cho, cậu vào bái biệt cha mẹ. Cậu nói bổn phận trả nợ sơn hà, xă tắc đă xong, giờ con lậy cha mẹ một lậy bất hiếu để lên núi tu hành học đạo với thầy từ nay. Ông bà viên ngoại thương con, khóc hết nước mắt, nhưng biết chuyện này đă được định đoạt từ trước . Trời mới mờ sáng, cậu leo lên ngựa, không cho ai theo tiễn biệt, phóng thẳng về hướng núi Vệ. Tới chân núi, cậu vuốt bờm , ôm giă từ con tuấn mă lần cuối rồi nhẩy xuống đất, đánh mạnh vào mông cho nó chạy trở lại gia trang. Cậu thanh thản cất bước lên núi.


 

 
 

 

 

 

Nhọm QGNT73 thăm Mẹ cuả Đỗ Thị Hoa nhân dịp Tết Giáp Ngọ

 

 

 

 

 

Những ngày cận Tết tại San Jose, bắc Cali, trời thật đẹp. Bà con đổ dồn về các khu chợ Tết.

Gian hàng hoa lan với hơn trăm loại.

 

Mùng 28 Tết tại khu thương mại Lion Plaza , San Jose. Các chậu hoa tại khu chợ Tết.

 

Khách ghé tiệm Jenny's mua vài tấm vé số lấy hên. Có hai người VN thành triệu phú từ vé số của tiệm này.

 

 

Gia Đình QGNT Bắc Cali đi thăm và tặng quà Tết các bà Mẹ QGNT ngày 25 Tết

 

 

 

Nhac Xuân: Ai Lên Xứ Hoa Đào - Hoàng Nguyên

 

 

 

Lời Dâng Mẹ - Trần Dũng Tiến 73