Trang Đại Hội QGNT Vinh Danh Mẹ

Sinh Hoạt Thăm Viếng Các bà Mẹ QGNT

 

Kính Thưa ACE ,

Như đă dự định , việc tiến hành ngày VDMQ được thực hiện từng bước như sau :

1 - Từ 01 tháng 1 - 08 đến 08 tháng 1 - 08
*** Các ACE đại diện vùng, đại diện khóa học gởi danh sách các  ACE - QGNT c̣n mẹ về hộp thư: bđ.gdqgnt@yahoo. com.
*** Những ACE Q . ở Hải ngoại mà Mẹ vẫn c̣n ở VN ( hay  ngược lại ) , có thể ghi tên thẳng với Ban Đại Diện gdQ. hoặc  liên lạc với các Ban Đại diện nơi Mẹ cư ngụ để kịp thời
lên danh sách .

Chú ư : Chúng tôi khuyến khích các ACE-QGNT c̣n Mẹ nên chia sẻ sự may mắn này với các ACE Q khắp nơi để mọi người có cơ hội chúc mừng và chia sẻ sự may mắn của các anh chị
Chúng tôi sẽ finalize danh sách ngày Jan. 09/08

Từ nay , đến hết tháng 1 - 08 , mọi sự đóng góp ủng hộ của ACE gdQ dành cho chương tŕnh VDMQ , xin liên lạc trực tiếp đến anh Trưởng Ban TTTT:

Phạm Khắc Phụng
12871 Forest Dr., Suite G
Garden Grove, Ca 92840
ppham@yahoọ com

2 - Sau ngày 09 tháng 1 - 08 chúng tôi sẽ thông báo và chuẩn bị  các phần quà để gởi về từng vùng theo danh sách các  vùng đă chuyển giao .

3 - Chúng tôi dự trù ngày VDMQ sẽ diễn ra trong khoảng thời  gian từ 01 tháng 2 - 08 đến 10 tháng 2 - 08 ( theo Âm Lịch là  từ 25tháng Chạp đến Mùng 4 Tết )
Các vùng , hay các khối theo từng khóa học sẽ tuỳ theo t́nh h́nh cụ thể tự sắp xếp nhân sự và thời gian thăm viếng .

Thưa các ACE ,
Quà tặng không bằng cách tă.ng.
Mục đích của chúng tôi là thăm viếng và mừng tuổi các Bà Mẹ cuả chúng ta khi các Mẹ c̣n mạnh khoẻ , nhân dịp Xuân về , nhà nhà vui xum họp , đó cũng là truyền thống của văn hóa dân tộc VN .
Sự hưởng ứng của ace là sự khích lệ t́nh thần rất lớn cho chương tŕnh TTTT nầy .

Kính Chúc ACE gdQ Một Năm Mới An Lành Thịnh Vượng

Ban Đại Diện gdQGNT

Mai Viet Khanh
John K. Pham
Nguyen Ba Dạt

Từ Ô Dạ Đề
Bạch Cư Dị

Từ ô thất kỳ mẫu
Á á thổ ai âm
Trú dạ bất phi khứ
Kinh niên thủ cố lâm
Dạ dạ dạ bán đề
Văn giả lệ triêm khâm
Thanh trung như cáo tố
Vị tận phản bộ tâm
Bách điểu khởi vô mẫu
Độc nhĩ ai oán thâm
Ưng thị mẫu từ trọng
Sử nhĩ bi bất nhâm
Tích hữu Ngô Khởi giả
Mẫu một tang bất lâm
Ta tai tư đồ bối
Kỳ tâm bất như cầm
Từ ô phục từ ô
Điểu trung chi Tăng Sâm


Đêm Nghe Quạ Khóc Thương
Bạch Cư Dị

Quạ con kia mất mẹ
Ai oán tiếng kêu thương
Đêm ngày không bay khỏi
Quanh năm ở bên rừng
Đêm đêm nửa đêm gọi
Người nghe lệ ướt đầm
Trong lời kêu như tỏ
Chưa trả hết ân thâm
Chim nào chẳng có mẹ
Sao riêng ngươi buồn đaủ
Ơn mẹ hiền sâu nặng
Thương đau giữ được nào!
Xưa có ngươi Ngô Khởi
Tang mẹ chẳng quay về
Than ôi người như thế
Ḷng nào bằng chim kia
Quạ ơi này quạ ơi
Hiếu thuận nhất trên đời

phannhậttân phỏng dịch

MẸ

Hôm nay ngày cuối năm
Tôi trở về thăm mẹ
Tôi giật ḿnh khi thấy
Làn gió mạnh thổi qua
Sợ sẽ không c̣n mẹ
Ôi người mẹ của tôi
Một đời lam lũ
Một đời khổ đau
Con vinh danh ngườị

Cha mất, mẹ c̣n rất trẻ
Hơn ba mươi tuổi thành góa phụ
Ngày tiễn cha tôi chỉ biết khóc
Đâu biết mẹ đau đớn nhường nào
Mẹ khóc giữa hàng quân đứng chào
Và l'a cờ phủ lên mộ cha
Ra về mẹ ngoái đầu nh́n lại
Và nh́n về xa xôi
Cho quãng đời c̣n lại
Đây đau khổ và lắm bể dâu
Me.nuôi tôi lớn từng ngày
Bằng đồng tiền tử sĩ
Và mồ hôi của mẹ
Bởi long đong vất vả
Đêm về mẹ chỉ khóc
Cho thân phận hẩm hiu
Giữa cuộc đời giông bão
Nhưng với tôi mẹ vẫn cười
Là niềm vui của mẹ
Mẹ dắt tôi vào trường
Bạn bè tôi cũng thế
Đưá nào cũng mồ côi
Vẫn c̣n đeo tang trắng
Hay cha bị tàn phế
Ngày đó tôi chưa biết căm thù
Cho ḍng máu cha đổ xuống
Rồi ngày tháng qua nhanh
Tôi cũng lớn thành người
Nhưng đâu ngờ binh biến
Chia mỗi người mỗi ngả
Lại một cuợc bể dâu
Bạn bè tôi đâu hết
Đứa lên rừng lên núi
Đứa vượt biên chết ch́m
Làm sao m`a g.aap lại
Nhưng chúng tôi vẫn nhớ
Là đưá con của mẹ
Phải biết nghĩ đến nhau
Ai cũng đồng cảnh ngộ
Chúng tôi gặp lại nhau
Mặc dù không đủ hết
Nhưng cũng ấm áp ḷng
Lời thầy cô đậy dỗ
Tôi ghi tạc trong tim

Hôm nay ngày cuối năm
Tôi trở về thăm mẹ
Tôi giật mnh khi thấy
Làn gió mạnh thổi qua
Sợ sẽ không c̣n mẹ
Ơi ngươi mẹ của tôi
Một đời lam lũ
Một đời khổ đau
Con vinh danh người..... .

Nguyễn Văn  Hải QGNT72


CÁM ƠN
Cám ơn bạn những ḍng về MẸ
MẸ chúng ta, những bà mẹ tuyệt vời,
những bà mẹ trong tay không bằng cấp,
không bạc tiền ,
chẳng nghề nghiệp...
Chỉ yêu thương..
Suốt một dời theo chồng rong ruổi
những trại Gia Binh theo bước quân hành,
MẸ v́ yêu,
chấp nhaâ. đời chống chếnh,
đêm từng đêm ,
ôm con, tim phập phồng theo tiếng đa,i bác xa...
MẸ của tôi
cũng một đời như thế,
ngày được tin Ba nằm xuống..
rụng rời
Năm đứa con,
đứa lớn nhất là tôi, mười một tuổi,
trong ḷng đang mang một đứa nưa, một bào thai,
....
Khăn tang trắng
một trời tang tóc,
tôi dẫu bé con vẫn cảm nhận MẸ oằn vai,
mười bốn tháng, quăng thời gian ngắn qúa,
MẸ nhận về ḿ`nh ba chiếc khăn tang..
tang ông ngoa,i
saú tháng sau là tang bà ngoại
ngoại của tôi, ba mẹ MẸ,
qua đời..
Nước mắt chưa khô,
tang chồng MẸ lại đội
Sáu đứa con,
mẹ chồng,
em chồng,
và một trái tim đau..
{Ba tôi là con cả, MẸ bệnh tim hẹp hở hai van}
....
MẸ về với Ba bảy năm rồi bạn ạ
Hẹn một lần tôi kể tiếp
chuyệ n MẸ tôị
Nguyễn Kim Thanh 73

 

Mẹ Mong Con Về

Mưa rơi trên xóm quê nghèo
Vũng nước lầy lội mang theo bao t́nh
Cho tôi nhớ măi bóng h́nh
Mẹ tôi ốm yếu một ḿnh nuôi con
Xuân thời mẹ vẫn c̣n son
Đàn con bảy đứa héo hon mẹ ǵa
Đến khi đất nước can qua
Đàn con ly biệt rời xa quê buồn
Mẹ già đứng vẫy lệ tuôn
Thuyền trôi vạn nẻo biển đông lạc loài ...

Đến nay con đă thành tài
Mẹ nơi quê cũ h́nh hài ốm đau
Áo xưa nay đă bạc màu
Mẹ ngồi mẹ nhặt bó rau bên lề
Mẹ mong con sớm mau về
Cùng mẹ ăn bữa cơm quê canh bầu

Ca dao ḿnh có những câu
Ngợi ca ḷng mẹ t́nh sâu mặn nồng
"Miếng nạc th́ để phần chồng
Miếng xương mẹ gắp miếng ḷng phần con"
Thương ai mà mẹ vẫn c̣n
Bông hồng cài áo đỏ son cuộc đời

Nguyễn Văn Đạo

 

Nhớ Mẹ!

Lời thơ buồn khiến ḷng se thắt
Nhớ mẹ già lúc hắt hơi tàn
Khóc được đâu (!) lệ hai hàng
Thôi rồi Con - Mẹ cách ngàn dặm xa!!

Thưở sinh tiền Mẹ hay thường bảo
Lúc Mẹ già dưỡng lăo chẳng vào
Chén cơm, manh áo, mặc sao
Có con bên Mẹ vui nào vui hơn

Lúc tại thế, ân cần thăm hỏi
Chết mất rồi c̣n nói được chi
Khóc than lại có ích ǵ
Câu kinh, tiếng kệ, Mẹ đi thanh nhàn

Xin nhắn ai hăy c̣n có Mẹ
Nhín thời giờ mà ghé, mà thăm
Một mai Mẹ có xa xăm!!!
Dẫu ḷng có nặng ăn năn ... muộn rồi

TN

MẸ
Mẹ là ḍng suối dạt dào
Ṿng tay ấm áp ngọt ngào yêu thương
Mẹ là hoa ngát nồng hương
Dắt d́u con trẻ bước đường phong ba

Mẹ đành cam chịu xót xa
Sớm đời góa phụ tiển Cha về trời
Giọt sầu lặng lẽ tuôn rơi
Thương đàn con dại nghẹn lời đắng môi

V́ đâu lâm cảnh đơn côi
Như thuyền lạc bến biết trôi phương nào
Cảnh đời phút chốc lao đao
Một ḿnh vất vă tảo tần sớm trưa

Mẹ là gió mát song thưa
Lời ru êm ái say sưa giấc nồng
Mẹ làm sưởi ấm mùa đông
Những ai c̣n Mẹ vẹn ḷng xuân sang

Mẹlà trăng sáng thêng thang
Vui mừng có Mẹ được mang hoa hồng
Mẹ là lai láng biển đông
Mẹ là tất cả nói không cạn lời...

KT75

MẸ
Xin gởi lời chúc mừng đến những người con c̣n Mẹ
Và gởi một nén hương ḷng đến những bà mẹ đă khuất

Gửi giúp tôi nụ hôn nồng lên má
Những mẹ yêu đă hiến cả cuộc đời
Cho con thơ được lên vóc lên người
Dù phiêu bạt khắp chân trời góc bể

Nghe dùm tôi lời thầm th́ mẹ kể
Chuyện vui buồn đầm ấm mái gia đ́nh
Chuyện Mẹ - Cha xưa, buổi mới trao t́nh
Mộc mạc đơn sơ, như hương lúa mới

Hỏi mẹ thương những tháng ngày chờ đợi
Tim phập phồng tin báo tận biên thùy
Mắt lệ nhoà, môi cắn buổi biệt ly
Lời hẹn ước, ngày thanh b́nh xum hợp

Nói cùng mẹ ... dù đời, bao trường lớp
Vẫn nhớ lời mẹ dạy lúc bé thơ
Bài Công Dân Giáo Dục thưở i tờ
Cha - núi Thái, Mẹ - nước nguồn thơm ngọt

Đời - cuộc sống, dù thăng trầm - roi vọt
Quên làm sao công đức đấng sinh thành
Dù lợi - danh, dù cuộc thế cạnh tranh
Vẫn măi măi trong ḷng con có MẸ

TN

 

Danh Sách Ủng Hộ Chương Trình Vinh Danh Mẹ QGNT

Đỗ duy Dung
Hải Đặng
Huỳnh khương Hiếu
Lưu hậu Sám

Mai Bạch Tuyết
Mai Duc Phu
Mai viết Khánh
Nguyễn thị Hoa
Nguyễn xuân Hải
Nguyen Ba Dat

Nguyễn Văn Đạo

Nguyễn Ngọc Hương
Như Huỳnh
Phạm thanh Đồng
Pham Huu Thua
Pham Khac Phung
Pham thanh Nga
Pham V Oanh

Phó Thịnh Trương
Q72
Q73 ẩn danh
Sonia Thanh Thủy
Thanh Nguyen
Vũ Thiên Kim
Trần Cúc
Tran Bich Yến
Tran Quang Nam
Trinh Hoai Nam
Vũ Thiên Hương

Nghiêm Văn Minh

Lưu Văn Nhân

Q72 San Jose

Đỗ Thị Hoa

Hưng Võ

Bình Minh

Bùi Văn Sơn


( Còn Tiếp )
 

Mọi sự đóng góp ủng hộ của ACE gdQ dành cho chương tŕnh VDMQ , xin liên lạc trực tiếp đến anh Trưởng Ban TTTT:

Phạm Khắc Phụng
ppham@yahoọ com

 

Mẹ QGNT

... Chúng tôi đi từ nhà Nguyễn Quang Nghinh, gần Trảng Bom, xuyên qua một phần của Long Khánh vào quốc lộ để ra Bà Rịạ đến khu đất cuả tôi mới mua được vài năm naỵ


Sau khi rời khu đất của tôi ở biển Phước Tỉnh, chúng tôi đi Vũng Tầu, cách đó khoảng 20 Km. Buổi tối, Ngọc Anh (tức Anh Lùn) mời mọi người ra nhà hàng Gành Hào sát ngay bờ biển Vũng Tầu để ăn tối. Nghinh ngồi im lặng, ngơ ngáo nh́n qua lại, măi, chỉ nói được một câu: "lần đầu tiên trong đời, tôi được hưởng một đêm như hôm nay, một Nhất Dạ Đế Vương". Bữa ăn nhậu tốn gần chín trăm ngàn đồng VN (khoảng 55 USD)cho năm người (tôi, Ngọc Anh, Phát Chui, Nghinh và tài xế) đă là một "Nhất Dạ Ddế Vương cho cựu trưởng ban báo chí QGNT 71-72". Nguyễn Quang Nghinh, một tài hoa văn chương của QGNT ngày nào, đă làm ǵ trong hơn ba mươi năm qu
a.


Chuyện th́ dài ḍng. Nhưng nay, cựu thiếuy trung đội trưởng trinh sát tiểu đoàn, cùng với vợ kiếm được từ 20 đến 30 ngàn dồng VN một ngày (từ 1.4- 1.8 USD), Công việc hàng ngày gồm đưa vơ, ra chơ bán đậu hũ chiên, về nhà xay đậu nành và chế biến thành đậu hũ, đến 4 giờ chiều th́ xong, chiên lên vào lúc nào không biết, 6 giờ sáng hôm sau lại chở vơ, ra chợ bán.


Khi tôi xin chị Nghinh cho tôi đưa anh đi chơi mấy (ba) ngày, chị đă hoan hỉ tiễn anh đi. Tôi đâu có biết là trong ba ngày đó gia đ́nh bạn đă mất đi ba buổi chợ Nghinh làm và bán đậu hũ giống như mẹ đă làm để nuôi ḿnh và các em mấy mươi năm trước.


Xưa kia Phạm Văn Đức, tôi, Mai Viết Khánh và Nghinh thân với nhaụ Tôi thường hay lang thang đến nhà Nghinh ở xứ Bú Môn (Hốc Môn) chơị Một khoảng trong năm 73, một hôm đến thăm Nghinh, không có Nghinh ở nhà, tôi nán đợi đến tối để và cuối cùng phải ngủ lạị Mẹ Nghinh vui vẻ tiếp đón và mời tôi một bát rựa mận (một món thịt chó). Sáng hôm sau trước khi tôi về, mẹ ngần ngại hỏi mượn tiền. Mẹ cho tôi biết không có tiền trả tiền nhà và để đi cúng nhà thờ(?). Trong túi c̣n khoảng năm trăm bạc (thời đó) tôi đưa hết cho bà. Tôi đã đi bộ suốt từ Hốc môn về Saigon (khoảng 20 Km). Vừa đi tôi vừa nghĩ ra là bấy lâu nay, những lần chúng tôi kéo đến nhà Nghinh để uống rượu đế và ăn đậu hũ chiên, là mỗi lần có thể đă làm thâm thủng vào vốn của mẹ Nghinh, mà không bao giờ Nghinh hay mẹ có một lời than thân trách phận. Bà mẹ, khi ấy cũng c̣n trẻ, lúc nào cũng có nụ cười tươi trên môị Bà mẹ nghèo đó đă nuôi các con học hành tử tế và nên ngườị hiện đang ở Tân Hiệp (Kiên Giang) với Minh, em Nghinh, nay bà đă quá già, đứng chụp h́nh th́ thẳng người nhưng h́nh như lúc đi th́ lại quá c̣ng lưng. Bà phải uống thuốc đau chân mỗi ngày mới đi được.


Nụ cười của mẹ tôi, mẹ Nghinh, mẹ Mai Viết Khánh, mẹ Trinh Hoài Nam, Mẹ Huỳnh Khương Trung, giống nhau một cách kỳ lạ, v́ trong ánh mắt của họ, khi nh́n các bạn của con ḿnh, sao thật là đầy tŕu mến và thân thương, như thể các bà mẹ này đă có một mối giây liên hệ nào đó.

Tôi thường nh́n các bà mẹ của bạn qua h́nh ảnh mẹ tôi: can trường, gian khổ, hy sinh và cao thượng. Tôi chưa bao giờ được chính thức vinh danh mẹ khi mẹ ḿnh c̣n sống, nhưng lúc nào cũng thấy mẹ phải một lần được xứng đáng vinh danh như thế. Mẹ tôi nếu chưa mất chắc cũng sẽ rất vui ḷng khi các đứa con và các bạn làm một ngày v́nh danh cho các mẹ

Đây là một vinh dự chung cho chúng tạ Tôi đến để nh́n thấy mẹ các bạn và cũng để nh́n thấy mẹ tôi được một lần nghĩ đến là một bà mẹ QGNT phi thường. Dù c̣n sống hay đă khuất, từ nay các mẹ QGNT sẽ luôn sống trong ḷng chúng ta như vầng trăng sáng.


Tôi sẽ tưởng tượng được những bà mẹ QGNT c̣n sống như mẹ Khánh, Trung và các bạn khác, sẽ sung sướng như thế nào khi các con tề tựu để tỏ ḷng kính mến và tri ân ḿnh?

TQNam
 

Cảm Đề
Như nốt "Là" khởi đầu bài "Ḷng Mẹ" *
Giọng mênh mang như nước đổ thác reo
Mẹ yêu ơi dù sang khó giầu nghèo
Một tiếng Mẹ, cả biển Đông dậy sóng

T́nh Mẹ thương con, trời cao đất rộng
Có lời nào nói hết hỡi Mẹ ơi
Mẹ của con là ánh sáng đời đời
Là kim chỉ nam đường con tiến bước

Ḍng sữa mẹ là một phương thần dược
Thấm đượm, hoà, vào mạch máu tinh khôi
MẸ của chúng con, MẸ những con người
Thêm cao quư MẸ QUỐC GIA NGHĨA TỬ

Bao cực khổ, bao nhiêu khê lam lũ
MẸ - chúng con - VINH DANH MẸ - đời đời

TN
 

Viết về mẹ tôi
Một con người mà ta yêu ,ta quư, đang tận hưởng niềm vui, v́ người đó c̣n bên ta, nhưng ta biết sự sung sướng đó không vĩnh cửu. V́ thời gian chỉ là 1 cổ máy vô trí giác, cứ trôi như cái kim đồng hồ măi quay. Cho nên đó là thứ hạnh phúc mong manh.

Tôi đang nói về mẹ yêu quư của tôi.

Sự lo âu đó càng tăng khi nghe lời bản nhạc '' Mừng Tuổi Mẹ '' có câu 'mỗi mùa Xuân sang, Mẹ thêm 1 tuổi là ngày tôi xa Mẹ càng gần ' . Nhiều khi giữa đêm khuya, cái điều ḿnh không dám nghĩ đến, đó vụt lóe lên, tôi hốt hoảng muốn chạy ngay đến Mẹ, quỳ dưới chân Mẹ, muốn nh́n Mẹ một cái, nh́n như những nhát điêu khắc chạm trổ h́nh dáng Mẹ trong tâm hồn tôi cho đừng bao giờ phai nhạt. Tôi muốn dành tất cả những giờ phút từ đây trở đi để gần gủi, để chăm sóc hầu hạ, hầu đần đáp 1 chút nào công lao trời biển Mẹ. Cả năm tôi làm việc, để mong đợi Xuân về được gặp lại Mẹ. Những lúc gần bên Mẹ tôi có những khoảnh khắc rất thiêng liêng. Tôi yên lặng ngắm nh́n, tôi hụp lặng trong niềm hạnh phúc vô biên, hạnh phúc như biết bao lần trong các buổi lễ Vu Lan, tôi vẫn c̣n được cài bông hồng đỏ lên áo, v́ Mẹ c̣n đó. Một cái nh́n xuyên suốt từ quá khứ xa xăm đến nay, tôi bàng hoàng không ngờ một cụ già bé nhỏ chịu đựng không biết bao nhiêu giông băo của cuộc đời vẫn c̣n hiện diện như tượng đài vinh danh tài đức của 1 bà mẹ Việt Nam. Ngày nay các con đă lớn khôn, cùng nhau lo cho Mẹ, nên Mẹ mang dáng dấp của 1 cụ già quư phái thảnh thơi , nhưng ḱa hăy nh́n lại từng nét nhăn, từng sợi tóc bạc là những chứng tích của bao đau khổ nhọc nhằn trải qua. Hăy xem khúc phim quay lại 40 năm trước, trong ngày đám tang cha tôi, đă hy sinh trong cuộc chiến Tết Mậu Thân 1968. Người quá phụ 40 tuổi đang mang thai đứa con thứ tám, và 7 đứa con nheo nhóc, đầu quấn khăn tang trắng đang phủ phục, khóc than bên ngôi mộ mới đắp, cha mất đi, để lại một mẹ già 75 tuổi, từ đây Mẹ lănh trách nhiệm trước 8 đứa con và Mẹ chồng.

Mẹ theo chồng từ Bắc vào Nam sinh sống nên tất cả quyến thuộc đều ở ngoài Bắc. Bên nội chỉ có duy nhất 1 người cô không khá lắm ở Sài G̣n. Bà c̣n xóm giềng nh́n gia đ́nh tôi, họ ái ngại vô cùng, tương lai thật đen tối như mây đen đang vần vũ trên trời. Họ không hiểu rồi đây nguời quả phụ yếu đuối kia, làm sao nuôi nổi 10 miệng ăn. Để t́nh trạng bi đát đạt đến điểm cùng cực là thần định mệnh đă cho thiêu huỷ ngôi nhà cùng tài sản của chúng tôi vào đợt 2 tổng tiến công Tết Mậu Thân 1968, trong khi Mẹ con chúng tôi đang tạm trú trong trường học.

Ngày đó tôi là trưởng nữ vừa 14 tuổi mất cha, tôi cứ lo lắng sự học sẽ dở dang, lo tính ích kỷ sợ Mẹ lấy chồng khác, mà không biết điều trước mắt là làm sao Mẹ sẽ nuôi nổi tám đứa con nhỏ , cùng 1 Mẹ chồng. Khi trụ cột trong gia đ́nh đă sụp đỗ. Mẹ phải xây mộ cho chồng, cất tạm lại căn nhà, sau đó Mẹ lại phải vượt cạn, đi biển một ḿnh để sinh ra đứa con thứ 8 không biết mặt cha.

Viết đến đây, tôi nhận ra hai điều đáng suy nghĩ là ngày nay, thế hệ chúng ta với nền y học tiến bộ, ai cũng theo chính sách có 1 hay 2 đứa con, thế mà chúng ta phải điên đầu. C̣n Mẹ tôi, với hoàn cảnh muôn vàn khó khăn của đất nước đang chiến tranh mà đă lo cho chúng tôi ăn học đến nơi đến chốn, quả là điều kỳ diệu.

Điều thứ hai, đọc báo ngày nay, ta biết bên Nhật bản hàng năm, có hàng trăm ngàn người tự vận, lư do là bị áp lực công việc, bị thất nghiệp, thất t́nh…. những lư do đó so với nỗi khốn cùng của Mẹ tôi thật là tṛ trẻ con. Thế mới biết 1 người không được học hành ǵ cả mà lại có 1 ư chí tinh thần vững mạnh, dám đương đầu với thử thách gian nan, và đi đến chiến thắng.

Một năm sau ngày cha tôi mất, tôi được nhận vào học nội trú ở trường Quốc Gia Nghĩa Tử Sài G̣n, nơi dành cho các học sinh có hoàn cảnh là cha đă hy sinh cho Tổ Quốc. Tôi được sự dạy dỗ chăm sóc tử tế v́ sự thuơng cảm dành cho chúng tôi. Nên tôi được trải qua những năm tháng êm đềm của tuổi mới lớn. Nơi gia đ́nh ở Mỹ Tho, Mẹ phải xoay xở mua bán để lo cho các em nhỏ.

Mẹ kể lại, ngày xưa ngoài Bắc phong kiến trọng Nam khinh Nữ, con trai mới đáng được học hành, nên ông ngoại rất giàu, mướn Thầy về dạy học cho các cậu, c̣n Mẹ có bổn phận lo cơm nước, phục dịch, rồi học lóm chút đỉnh. Vậy mà nhờ thông minh và có khiếu về tính toán, nên Mẹ mua bán rất linh hoạt và chính xác. Rồi đến những năm tháng khó khăn về kinh tế của đất nước vào giai đoạn sau năm 1975, một lần nữa mới thấy tài đảm đang của Mẹ, như một thuyền trưởng lèo lái con thuyền qua bao giông tố, giờ th́ tàu đă đến bến bờ, anh chị em chúng tôi đă thành gia thất đầy đủ, nay th́ Mẹ đă được an hưởng tuổi già, nhưng chưa được trọn vẹn, v́ anh chị em chúng tôi đều bung ra bốn phương trời, bà vẫn lo trông tin đứa này, mong đứa kia về thăm.

Chắc chắn trong 40 năm qua, hồi ức một thời có chồng, chắc đă làm Mẹ thoáng nghĩ đến việc tiến thêm một bước nữa, nhưng có lẽ sự hy sinh của Mẹ dành cho chúng con quá lớn, nó không c̣n chỗ nào cho bất cứ một thứ ǵ khác.

Ngày nay, những ngày kỉ niệm giỗ cha, hay lễ cưới hỏi của chúng tôi, bên bàn thờ Mẹ thấp nhang rưng rưng ngấn lệ.

Trong lúc nói chuyện, Mẹ hay gọi Ba một cách tŕu mến : « Ông bạn đời của tôi » ( dầu người đă đi xa 40 năm).

Bà hay kể về t́nh vợ chồng của Ba Mẹ ngày xưa luôn yêu thương ḥa thuận để thế hệ chúng tôi noi theo. Giờ đây Mẹ đă già lắm mà chúng tôi cũng không c̣n trẻ, những thắc mắc đặt ra có ngay lời giải đáp : Mặc dù Mẹ không hề vào trừơng, không hề có bằng cấp, không hề đọc « tứ thư ngũ kinh », không biết « tam cương ngũ thường », không biết « tam ṭng tứ đức » là ǵ ? Thế mà Mẹ đă trải qua suốt một đời người không hề sai phạm, thủ tiết thờ chồng, phụng dưỡng Mẹ chồng , nuôi dạy con cái nên người. Nhưng Mẹ được sinh ra là một người có bản chất thật đức hạnh, được sự giáo dục tốt trong gia đ́nh, lại sống trong một đất nước mà lễ giáo Khổng - Mạnh bàng bạc xung quanh hàng ngh́n năm nay, nên đă biến Mẹ thành một người đàn bà vẹn toàn một cách tự nhiên mà chính bản thân bà thấy những ǵ đă hy sinh và làm tốt đều là chuyện b́nh thường.

Trong kho tàng văn thơ Việt Nam, không biết lời hay ư đẹp ca ngợi người Mẹ, nên mỗi lần tôi đọc, tôi nghe đều nghĩ những lời đó, dành cho Mẹ tôi thật xứng đáng.

Tuy nhiên, tôi thích lối diễn đạt của tác giả «Bông hồng cài áo », có câu ư nghĩa nhất :

« Rồi một ngày nào đó, tôi về nh́n Mẹ yêu, nh́n thật lâu, rồi nói với Mẹ rằng : Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ? biết ǵ ? biết là con thương Mẹ không ? Ba tiếng con thương Mẹ được thốt lên với tất cả ḷng thành là đầy đủ lắm rồi, con thương Mẹ mà nước mắt con đă dâng tràn, những giọt nước mắt yêu thương, những giọt nước mắt biết ơn, những giọt nước mắt ngưỡng mộ một con người rất ư giản dị, đơn sơ mà cao cả vô cùng.

Viết vào dịp lễ vinh danh Mẹ_Quốc Gia Nghĩa Tử
Paris , 10/01/08
Đỗ Thi Hoa
Món quà dành cho Mẹ nhân ngày sinh nhật thứ 55 của con
 

Vinh Danh Mẹ Việt Nam

Chín tháng cưu mang, mười ngày nặng nhọc ...

Không ai trong chúng ta chối bỏ cái quyền uy vô thượng của Tạo Hoá, nhưng thực tế kẻ đă mang nặng đẻ đau để tạo nên vóc nên h́nh cho chúng ta lại chính là những Bà Mẹ .

Không ai trong chúng ta không biết Tổ Hùng Vương đă tạo lập ra nước Nam, nhưng chúng ta vẫn tưởng nhớ về quê cha đất tổ với ba chữ "Mẹ Việt Nam".

"Mẹ", một tiếng gọi đơn giản nhưng thắm thiết. Một t́nh thương, một cảm xúc, mà một người ít chữ nghĩa như tôi không thể nào diễn tả hết được.

"Mẹ", sự thân thương trong ḷng mỗi con người chúng ta, không phân biệt chủng tộc, giới tính hay tôn giáọ

"Mẹ", tiếng nói lại càng đậm đà hơn, sâu thẳm hơn với con dân nước Việt.
Người Mẹ, người phụ nữ, từ ngàn xưa cho đến nay, và có lẽ cả đến ngàn sau vẫn là những người chịu đựng bao nhiêu âm thầm hy sinh, và chịu biết bao những sự ngược đăi!!!

Người Mẹ chiến sĩ, người Mẹ QGNT lại là những người chịu sự mất mát đắng cay chồ ng thêm lên đó nữạ

Từ xưa chúng ta đă biết chuyện tích "Thiếu Phụ Nam Xương". Từ bao nhiêu năm trước, nàng Tô Thị đă hoá đá đợi chinh phu!!! Bài Ḥn Vọng Phu của nhạc sĩLê Thương đă một thời gắn bó, biểu tượng cho Ban Đại Hợp Xướng của trường Quốc Gia Nghĩa Tử Sài G̣n.

Tôi xin nghiêng ḿnh trân trọng các ACE Q đă đang và sẽ chăm sóc đến những người Mẹ QGNT nói riêng, và người Mẹ VIệt Nam cũng như người Mẹ trên toàn cầu nói chung.

Hăy đến với "MẸ" khi người c̣n đang ở trên cơi tạm này, mà an ủi vỗ về, mà gắn lên môi MẸ những nụ cười, mà lùa vào trong ḷng MẸ những sinh khí của MÙA XUÂN VĨNH CỬỤ

Hăy nhớ về những người MẸ đă khuất bằng cả tấm ḷng trân trọng nhất, hăy làm cho mẹ được ngậm cười nơi chín suối v́ đă làm tṛn bổn phận dưỡng dục con thợ

MẸ VIỆT NAM là MẸ chung của người con dân nước Việt, của những người c̣n hănh diện với ḍng máu đỏ da vàng chảy trong huyết quản.
MẸ QUỐC GIA NGHĨA TỬ là MẸ Chung của những người con đă mang bốn chữ QUỐC GIA NGHĨA TỬ và vẫn c̣n tự hào với bốn chữ đó.

Mẹ tôi cũng không c̣n, bao nhiêu nữa những điều tôi c̣n có thể trao cho Mẹ, chỉ là nỗi tiếc thương!!!

Xin cho tôi được phép góp một phần rất mọn vào những việc to lớn của Quư ACE trong tâm nguyện chung nàỵ

Trân trọng,

Thanh Nguyễn

 


Mẹ Tôi

Trở về MN vạ những ngày mùa đông , ngoài trời đầy tuyết bao phủ hết cả thành phố, trắng xóa cả bầu trời, lạnh cóng người và cái cảm giác lạnh lẽo , nhưng ḷng ḿnh vẫn háo hức v́ gặp lại anh chị em gia d́nh và điều cuốl cùng là ḿnh lại được ra thăm mộ Bố Mẹ , bất chợt ḷng tôi chùng lại v́ những kỉ niệm thân thương chợt hiện về, h́nh ảnh người Đàn bà quấn khăn đen Chồng chết với 7 dứa con nheo nhóc lớn nhất chỉ vừa 16 tuổi và nhỏ nhất chỉ 6 thang' tuổi , một chữ cắn đôi chưa có trong tay .

Đó là Mẹ tôi một người Mẹ hiền ḥa lúc nào miêng cũng nở nụ cười , dù cực nho,c gian truân nhưng Mẹ tôi chẵng bao giờ buồn , vẫn nói với anh em chúng tôi phải thương yêu nhau và d́u dắt dùm bọc cho nhau , tôi nhớ hoài những kỉ niệm ngày thơ ấu vừa di học về vội quăng cặp theo chị đi coi xe kiếm tiền về đưa cho Mẹ mua gạo , ngày nào không dủ tiền th́ chị em cứ lo lắng không dám về v́ phải cố gắng ở lại để giữ xe cho khách hàng cho đủ tiền , thế là hai chị em hí hửng đem tiền về cho Mẹ đi mua gạo và lo cho gia đ́nh. Mỗi ngày đi học về nh́n bạn tôi có Bố ḷng tôi buồn vô hạn. Chợt nhớ bản nhạc của nhạc sĩ Vũ Thành An ( ươc' vọng ngày thơ ấu chưa xin dược chút nào, suốt đời c̣n khát khao ước vọng c̣n cấu cào) , nhưng vẫn vui v́ may mắn thay tôi c̣n có Mẹ tôi

Đên' năm 12 tuổi tôi lại dược may mắn hơn mấy chị em trong nhà v́ dược vào trường Nội Trú QGNT, Mẹ vẫn dặn răng` con phải cố găng' ở đó để học nhé ,v́ con c̣n dược may mắn hơn các anh chị và em con , chúng nó ở nhà phải làm lụng phụ Me, ngày đầu tiên xa Mẹ và gia đ́nh tôi nhớ nhà nhưng chợt nhớ lời Mẹ nói tôi như ấm ḷng không cảm thấy buồn và nhớ nhà nữa .

Hôm nay tôi trở về MN vào những ngày lễ lớn này, được gặp lại anh chi em và thăm lại mộ Bố Mẹ ,nhưng tôi cảm nhận miệng Mẹ vẫn cười v́ Mẹ dă được nằm cạnh Bố tôi . Trời thật lnh nhưng ḷng tôi cảm ấm ḷng và hân hoan, v́ anh chi em tôi đă được Mẹ dậy dỗ nên người và chúng tôi một Đại gia đ́nh dược lớn và vững mạnh v́ nhờ có Mẹ tôi.....

Trần Thị Cúc
 

Như Quỳnh và Mẹ Tôi