Ngày Tri Ân Thầy Cô và Hội Ngộ Bạn Hữu 18-11-2006 |
||
Tường Thuật Ngày Thầy Cô - Phi Long Trang Thơ Trường Xưa Ngày Ấy Trang Hình Ảnh Ngày Thầy Cô 18/11/2006
|
||
Nhớ Trường Xưa ngày ấy - Vui Hội Ngộ bây giờ Như một sự trả nợ lời hứa với BTC, tôi viết bài này để góp một phần rất nhỏ về Ngày Tri ân Thầy Cô 2006, ngày hộI có chủ đề Trường Xưa - Ngày ấy - Bây giờ. Tôi chỉ là một kỹ thuật viên vi tính ở tỉnh lẻ, không có khả năng, bài bản để thực hiện một phóng sự đầy đủ, nói lên được toàn cảnh sự kiện trọng đại này.Tả chân ra sao th́ không biết, c̣n tả thực th́ chắc để xem DVD sẽ cảm nhận rơ ràng hơn. (Hơn nữa lấy ǵ mà tả chân v́ hôm đó không thấy ai mặc mini jupe). Thôi th́ đành nói lên cái cảm nghĩ của ḿnh, một Q lưu lạc đất Cà Mau, đă ba mươi năm không gặp thầy cô, bạn bè. Có sai sót ǵ th́ xin rộng ḷng bỏ qua và bổ sung thêm. Sau mấy tiếng đồng hồ tâm sự ở nhà Hưng và Hóa ở quán nước, tôi bị mệt nên không tới sớm được, đến 6 giờ mới bắt đầu đi. Nhà hàng Minh Quân II ban đêm trông rộng lớn và sang trọng. Trên lối lên lầu 1, tôi cứ ngỡ ḿnh đang đi dự đám cưới v́ có nhiều bông hoa trang trí dọc cầu thang. Đến sảnh lầu 1 th́ quả giống như một đám cưới thật, trên bàn có cả hộp đựng tiền h́nh trái tim, chỉ thiếu chữ Song Hỷ. Một nhóm người ăn mặc xinh đẹp tới lui nhộn nhịp, vồn vă bắt tay tôi, quả thật tôi không nhận ra ai. Thành Công nhận ra tôi, bước tới tay bắt mặt mừng, dẫn vào đeo bảng tên. Tôi nghe ai kêu “ba”, giật ḿnh quay lại thấy con gái đang cười (con gái tôi đang phụ tiếp BTC). Không có thời gian cho việc thăm hỏi, lại càng không có chỗ cho sự xúc động, chỉ thấy mừng, không nghe tủi. Về đây hội ngộ, ḷng bở ngỡ, Trăm người tụ họp đến Minh Quân Trước sảnh, mặt ai đều rạng rỡ Trong ḷng, hoa nở tợ mùa xuân. Vào trong hội trường, cái đầu tiên mà tôi nhận thấy là sự hoành tráng, rực rỡ của sân khấu với ḍng chữ Lễ Tri Ân Thầy Cô 18-11-2006. Ai cũng ăn mặc đẹp, ai cũng tươi cười. Thấy thầy cô ngồi trên dăy bàn gần sân khấu, tôi không dám lại gần, chỉ sợ làm mất trật tự, sợ nhất thời ḿnh không nhận ra thầy, thầy không nhận ra ḿnh, sợ làm mất thời gian của thầy cô đang tṛ chuyện rôm rả. Một số anh chị lớp lớn hơn đang giành tiếp chuyện với thầy cô. Tôi t́m xuống dăy bàn cuối góc và bắt trí nhớ làm việc với anh em bạn. Được một lát th́ tụi bạn kéo đến. Nhờ có bảng tên, tôi nhận được tất cả. Thằng Bao, thằng Chính, thằng Mỹ. Vỗ vai, ôm nhau, hỏi thăm chuyện làm ăn, chuyện vợ con. Mấy chục năm rồi gặp lại nhau Mầy, tao, tóc đă chớm phai màu Mừng mầy con lớn đang du học Thằng Mỹ nhà lên mấy tấm lầu ?... Bỗng giật ḿnh “Thùng thùng thùng thùng thùng... Lệnh vua hành quân trống kêu dồn...” Ḥn Vọng Phu I, Ḥn Vọng Phu II, rồi Ḥn Vọng Phu III. Âm thanh trầm hùng, tiếng ca bay bổng, hợp thành một ḍng thác đổ xuống ḷng tôi làm tôi chới với. Tôi chết lặng, kỷ niệm ngày ấy ở đâu ùa về tới tấp. Nhớ những ngày tập dợt ở nhà ăn khu nội trú, nhớ buổi diễn ở Lasan Taberd xong về thầy Nghệ khao cho ăn phở ḅ, b́nh thường th́ trước khi đi diễn, chỉ vài cần xé bánh ḿ thịt, vài kết nước ngọt. Nhớ thầy bắt lặp đi lặp lại: “Qua Thiên Sơn ḱa ai tiễn “dịu” vừa tàn...” Chữ “rượu” lúc nào thầy cũng hát là “dịu” rất đặc biệt. Lại nhớ đến Kim Nga, được thầy cưng, chỉ bảo từng chút một. Trở về thực tại, nghĩ mà phục sự khéo léo của BTC khi đưa Ḥn Vọng Phu vào chương tŕnh văn nghệ. Kỳ quan đẹp nhất trên thế giới là Trái tim người mẹ, đẹp hơn nữa là những người mẹ Q, bao gian nan vất vă, mẹ gánh cả v́ con. Mẹ không biết đến chiến trường nhưng mẹ dám ra ngoài chiến trận đi t́m xác cha, có khi đến cả xác con. Chỉ với hai bản hợp xướng Ḥn Vọng Phu và T́nh Ca, anh Phi Long và ban hợp xướng đă làm sống dậy Ngày ấy Trường Q, gợi lại cho thầy - tṛ hôm đó những kỷ niệm tưởng chừng như đă phai mờ. “Nhà Bè nước chảy chia hai. Ai về Gia Định Đồng Nai th́ về... Chiều chiều ngọn gió đẩy đưa. Mẹ hiền ru bé ngủ mơ...” Gợi lại ước mộng của hai, ba thế hệ về một quê hương thanh b́nh, không khói lửa chiến tranh, không đau thương mất mát. À quên, c̣n bài “Khúc ca ngày hè”, nghe như có tiếng piano của thầy Nghệ đang tập dợt cho bầy học tṛ nhỏ nhắn, như chim non ríu rít, xúm xít vây quanh thầy. T́m nhau trong tiếng ḥ sông nước H́nh bóng cha về khúc vọng phu Nhạc trưởng Phi Long tay lă lướt Đôi bè nam nữ hát lời ru Tôi nhớ thầy Khuê lên phát biểu, kể lại quá tŕnh h́nh thành của Viện QGNT, bước phát triển của ba trường tại Sài G̣n, sự cần thiết thành lập của các trường Biên Ḥa, Huế, Đà Nẳng, Cần Thơ. Thầy nhớ rất kỹ, nói hơi lâu, chừng như sợ tṛ không biết, không nhớ. Tiếng nói của thầy hơi bị tiếng ồn của ông, bà học tṛ đang chuyện tṛ làm ảnh hưởng, không nghe rơ mấy. Chẳng có thầy giám thị nào ở đây để giữ trật tự cho cái lớp học đặc biệt này. Lại không biết phải phạt làm sao? Ừ mà chẳng biết BTC có mời được thầy cô giám thị nào về dự không nhỉ. Thầy ơi, thời buổi Internet Mở Google ra, gơ mấy từ “QGNT” là ra hết H́nh ảnh trường xưa, thế mới cừ! Rồi thầy tṛ, anh chị em, bạn bè gặp nhau, nâng ly chúc mừng thầy cô, chúc nhau sức khoẻ, tặng nhau nụ cười. Thầy đầu bạc trắng ngồi kế tṛ tóc muối tiêu, nếu không có bảng tên, bông hoa phân biệt th́ dễ nhầm tṛ ra thầy v́ có tṛ gần ngưỡng cửa 60. Tôi thương nhớ nhất h́nh ảnh thầy Đặng Văn Lâu, đầu tóc bạc, tai nghe máy điếc, đi ba chân cũng đến thăm tṛ, cười móm mém, bắt tay tụi nhỏ, đưa h́nh ra, lớp của em nè! Sau lời giới thiệu tiết mục “Ông Ninh - Ông Nang”, không gian trở nên rộn ràng, sôi nổi hẳn lên. Những ông Nỉnh, ông Nang, cô Chiểu, cô Chiêu, cô Thỏa, cô Thoa uốn éo, làm duyên, lư lắc trên sân khấu, làm tôi nhớ lại các buổi lễ phát thưởng cuối năm cũng có tiết mục này, nhưng với sự tham dự của toàn trường và quư vị quan khách đỡ đầu cho QGNT, ai cũng trang nghiêm, đạo mạo, đâu có những nụ cười hết ga, tiếng vỗ tay hết cỡ như buổi tối nay. Thấy mặt thầy cô ai cũng vui quá là vui, tôi đoán chắc tiết mục này về nhất. Nhưng chấm điểm, hay phân nhất, nh́ chỉ để cổ vũ, làm khuấy động phong trào lên thôi, chứ nh́n qua bên kia là cây nhà, bên này là lá vườn cả, có trường nào khác đâu. Tôi thắc mắc thầm: Sao cũng là dân Q mà mấy cô này c̣n trẻ đẹp thế. Thành Công - Khánh Ḥa kêu gọi học tṛ tập trung theo năm ra trường lên sân khấu chụp h́nh chung với thầy cô. Học tṛ ai cũng cười toe toét, thầy cô cười bằng mắt nhiều, nếp nhăn trên mặt như giăn ra, sân khấu như sáng lên qua nhiều lần bấm máy. Tuy vậy chắc không được đẹp bằng h́nh trắng đen ngày xưa, mỗi lớp thường chụp ở hành lang trước vườn Nhật, lúc đó thầy cô c̣n trẻ, tṛ c̣n nhỏ, thầy tṛ ngồi ngay ngắn, ai cũng tóc đen, mắt sáng, h́nh chụp đến bây giờ c̣n rơ đẹp. Tôi nhớ ḿnh cũng ngồi khoảng giữa, khi coi h́nh chỉ thấy cái đầu hói, ai không chụp chính diện mà chụp bên hông, sao mà vô t́nh quá, không thông cảm với mái đầu khuyết tật. Chúc thầy tóc bạc đầy ơn phước Mừng cô vẫn đẹp buổi tàn thu Cô Chiểu cô Chiêu sao trẻ thế Ông Nỉnh ông Nang đoạt giải đầu. Cuộc vui nào rồi cũng tàn, trước khi chia tay, tiễn thầy cô ra về, toàn thể học tṛ đứng dọc hai bên hội trường, tay bắt chéo tay, hát vang bài “Nối ṿng tay lớn”. Lại nhớ hồi đó, năm nào thầy cô, các anh chị Ban Đại diện cũng hướng dẫn học tṛ đi nghỉ mát Vũng Tàu, đêm lửa trại ở trường Thiếu sinh quân vui thật là vui. Đến khuya, được nghe thầy Nghệ kéo violon bài “Giọt mưa thu”, “Con thuyền không bến”. C̣n lần này, sao mà xúc động dâng trào, tôi không hát được. Thầy cô đi ra, bắt tay từng người, bàn tay nào cũng ấm áp nhiệt t́nh, lại nghe tim rạo rực như đêm lửa trại ngày xưa. Học tṛ từ giă nhau về, sự quyến luyến, bịn rịn có diễn ra cũng trong khoảnh khắc. Ai về nhà nấy, hẹn ngày gặp lại không xa lắm, ḿnh lại cùng nhau tay nắm tay. Mấy đứa bạn tôi rũ tôi đi chơi tiếp, tôi đă báo lại với con gái hay rồi. Chợt có điện thoại rung, người bạn mà tôi trông chờ suốt buổi đến giờ này mới tới. Sự chậm trễ có lư do, ở trường cũng tổ chức trùng ngày giờ, v́ các em học tṛ nhỏ, không dứt ra được. Tôi lại phải năn nỉ, xin lỗi bạn bè, “ai tao cũng muốn gặp, ba mươi năm rồi, thông cảm cho tao”. Lại cùng bạn vào trong, chào hỏi BTC, trao đổi ít câu với anh chị em trong Ban văn nghệ. Lúc đó hội trường tắt đèn, chỉ c̣n ánh sáng lờ mờ như sân khấu về khuya. Những người về cuối cùng, lui cui lo dọn dẹp, lúc ra tới sảnh, thấy mặt ai cũng thấm mệt. Nhưng đôi mắt vẫn cười, miệng vẫn cười, cái cười nhẹ nhỏm. Đằng sau cái mệt mỏi ấy đang từ từ mọc lên niềm vui: “Thành công rồi”. Không biết đêm nay, về với đời thường, các ông Nỉnh ông Nang, cô Chiểu cô Chiêu có nằm mơ thấy mộng đẹp hay không nhưng đêm nay, những người tham dự đă được trẻ lại như ngày c̣n 15, 16 tuổi đầu. Sẽ là một thiếu sót lớn nếu không nói đến món quà tặng cho mỗi người tham dự khi ra về: một cuốn tuyển tập, một tấm lịch bloc Trường Xưa. Riêng tấm lịch có h́nh ảnh Trường rất rơ ràng, sáng đẹp, 300 cuốn lịch đă được phát ra, trong đó có tấm ḷng ưu ái của một tập thể những người đă dày công chuẩn bị cho Ngày Tri Ân Thầy Cô và Hội Ngộ Bạn Bè được diễn ra chu đáo, hoành tráng và thành công tốt đẹp. Trên 250 người đă tham dự và ra về trên những lối rẽ khác nhau nhưng đă có một ngày vui chung, một kỷ niệm chung, một dấu ấn thời gian không phai mờ. Thời gian hội ngộ quá ngắn, không đủ để học tṛ t́m đến bên Thầy Cô mà “thưa thầy con đă nên người”. Càng ngắn hơn nữa để bạn bè tâm sự bên nhau. Lại càng quá ngắn đối với tôi, 30 năm rồi không gặp bạn. Cũng đành thôi. Mong rằng sau này BTC có thể tổ chức những cuộc họp mặt nhỏ hơn, có nhiều thời gian hơn, ấm cúng hơn. Về đến nhà, con gái tôi nói : “Con từng đi nhiều cuộc họp mặt thầy cô, thân hữu nhưng không ở đâu có cuộc họp mặt nào như ở trường của ba, thật là lớn và vui quá chừng. Con thấy t́nh cảm của các cô, các bác với nhau sao mà khác với các trường kia, như là từng ở chung một gia đ́nh lớn vậy:”. Minh Chí, VN
nhộn nhịp thi ca, đón mừng ngày hội ngộ
Thời gian : TỐI Thứ Bảy ngày, 18 tháng 11 năm 2006 10) Nguyễn Thị Điền (72) : 2.000.000 vnd
Tổng cộng : Tổng Số Tiền thủ quỹ đă nhận cho đến hôm nay là : 895 usd và
13.100.000 vnd
|
Tường Thuật Ngày Thầy Cô - Phi Long Trang Thơ Trường Xưa Ngày Ấy
Em xin lỗi thầy! "Ai có đồng hồ cũ Bàn ủi hư bán không" Ai rao nghe buồn ngủ Trong một buổi trưa nồng Em nhìn ra cửa sổ Thấy thầy dẫn xe qua Sợ thầy thêm tủi hổ Em trốn biệt trong nhà Một năm rồi ly tán Con chim nhỏ xa bầy Sao cảnh đời ai oán Trò không dám gặp thầy! Ngày nào trên bục giảng Thầy dạy bảo từng lời Giọng của thầy sang sảng Đôi mắt sáng rạng ngời Thầy từng khen: Em giỏi Chăm ngoan, rồi tiến xa Động viên em học hỏi Mai sau giúp nước nhà Tương lai tươi đẹp quá Trước mắt thầy trò ta Ngờ đâu giông bão đến Cuốn phận người trôi xa Em đi kinh tế mới Bẻ kẽm gai làm đinh Vì miếng cơm, manh áo Thầy nhọc nhằn mưu sinh Qua nhiều năm lận đận Dãi dầu trong nắng mưa Trải đời - em hối hận Sao gặp thầy, không thưa Ba mươi năm cứ ngỡ Là một giấc chiêm bao Rồi hoa hồng lại nở Học trò tìm lại nhau Thầy cho em chữ nghĩa Em nhờ đó nên người Trước thềm ngày họp mặt Em nhớ thầy, thầy ơi! Minh Chí Q75
Sài Gòn sau
1975, Minh Chi ở Thủ Đức, không có điều kiện học tiếp tục. Tháng 10/1975, gia
đình đi kinh tế mới ở Tây Ninh. Lên đó, thời gian sau, Minh Chí đi cất nhà
chuẩn bị cho dân Sài G̣n lên khu kinh tế mới. Thời đó, cái gì cũng thiếu, chỉ
có cây rừng và dây kẽm gai là còn nhiều, không có tiền mua đinh, phải chặt kẽm
gai làm đinh cất nhà. Năm 1976, về Sài G̣òn xin viện trợ, ở nhờ nhà người dì
đường Trương Minh Giảng, bỗng gặp thầy dạy Anh Văn dẫn xe đạp ngang qua, trên xe
là cái cần xé to, đủ thứ đồ điện hư cũ. Hồi còn dạy học, thầy đẹp trai, lịch
lăm. Sau 75, có lẽ thầy không được dạy tiếp tục. Nhìn thầy mà xót ruột, đen và
gầy hơn nhiều. Minh Chí thấy thầy đi ngang qua mấy lần nhưng không dám ra chào
hỏi vì sợ thầy bị mặc cảm. Thầy - Tṛ Gởi lời kính chúc Thầy Cô và toàn thể ACEQ VN nhiều sức khoẻ và một ngày hội thành công. thầy bước vào lớp học chúng em đứng dậy chào lời thày êm đằm thắm nào chúng ta bắt đầu ....................... rồi năm tháng qua mau thầy tṛ cách xa nhau người đầu non cuối bể trường xưa cũng cảnh sầu bao năm rồi thầy hỡi từ thay đổi cảnh đời những nhọc nhằn khốn khó thầy c̣n vẫn môi cườỉ hôm nay mừng gặp lại tóc thầy sắp bạc phau đầu xanh em cũng vậy năm tháng cũng đổi màu ....................... như ngày xưa đi học trước đám học tṛ già mắt thầy hoen ngấn lệ giọng nói dường xót xa "Chào các anh các chị ..." rồi sao bỗng nghẹn ngào!!! ......................... ......................... tṛ cũng ḷng ngẩn ngơ thấy thương thầy vô bờ hôm nay c̣n gặp mặt mai kia có ai ngờ!!! TN
Bài Thơ dâng Thầy Cô Ba mươi mốt năm, dường như sống lại Dưới ngôi trường, ấm áp giọng thầy xưa Nụ cười tươi, lũ bạn cũng như vừa Vui tíu tít, vang đùa chim sáo nhỏ Mùi phấn bảng, Compa cùng máy nỗ Kỷ niệm tràn, trong chiếc áo màu xanh Tóc sợi bạc, mà mắt vẫn long lanh Đàn chim Quốc Áo Xanh- Vui Hội Ngộ Nói làm sao, hạnh phúc những giây này Hội trường mở, ḷng tràn bao xuyến động Ngày vui quá, tri ân Thấy Cô tiếng Kính thưa Thầy, trẻ nhỏ đă thành danh. Học Sinh KT-QGNT
Lời tri ân
KÍNH
DÂNG VỀ
NGÀY TRI ÂN
THẦY CÔ
QGNT Hướng Về Ngày Vinh Danh Thầy Cô tại VN.
1)Quỹ Trung Ương 32) Mai Liên 33) Nguyễn Kim Khánh 34) Phương Mai
35)Phan Sĩ Tường
|