|
---|
Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi, ở một ngôi làng nhỏ ven rừng, có ông lão có cửa hàng chuyên bán kẹo syrô cho con nít.
Vào một đêm mưa, khi ông lão vừa đóng cửa tiệm thì đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ .
Ông lão nghĩ :”Quái, giờ này còn có ma nào muốn mua kẹo nữa?..” Vừa nói ông vừa ra mở cửa. Cửa mở một cô gái mang khuôn mặt trắng xanh xao đang đứng chờ sẵn.
Cô gái nói với giọng rất nhỏ nhẹ: “ Dạ, xin ông bán cho cho cháu đồng kẹo ạ ” và trao cho ông lão tờ giấy một đồng.
“Ồ, được. Chờ đây chút xíu nhé..”
Ông lão nói và quay vào bên trong tiệm. Ông cảm thấy có gì khác lạ nhưng khi thấy cô gái đã như van xin mua kẹo với giọng buồn bã than van như thế, ông với tay lấy hũ kẹo syrô và dùng thìa múc nước kẹo từ hũ này vào cái chén mà cô gái đã mang theo.
- Sau đó cô gái biến mất như có vẻ vội vã về nhà.
Ngày hôm sau, cũng vừa sau khi ông lão đóng cửa tiệm, thì lại nghe có tiếng gõ cửa thật nhẹ.
“ Dạ, xin ông bán cho cháu đồng kẹo ạ..”
Cũng giống tối hôm qua, cô gái với giọng nói buồn rầu yếu ớt xuất hiện tại cửa. Ông lão bán kẹo đã tính hỏi cô gái là cô ở đâu, ở làng nào...nhưng cũng như đêm trước, sau khi có kẹo là cô biến nhanh như chớp, đi về nơi đâu đó....
-Rồi ngày qua ngày, cô gái xuất hiện mua kẹo đều đều, không vắng mặt ngày nào, và luôn xuất hiện sau khi tiệm đã đóng cửa..
- Rồi...., cho tới một đêm mưa, có ông thợ mộc từ làng trên tới thăm ông bán kẹo. Hai bố già lâu ngày gặp nhau nói chuyện trên trời dưới đất đủ mọi thứ chuyện trên đời cho tới khi trời tối khuya.
-Rồi... như mọi ngày, có tiếng gõ nhè nhẹ ngoài cánh cửa.
“ Uả, giờ này mà còn ai nữa vậy..” Ông thợ mộc hỏi.
“ À có người muốn mua kẹo đấy mà..” Ông chủ tiệm kẹo vừa nóí vừa lấy hũ kẹo syrô mang ra và mở cửa.
“ ..Dạ xin ông bán cho cháu đồng kẹo ạ...” Cô gái vẫn giọng run rẩy yếu ớt nói như mọi khi.
- Khi ông thợ mộc nhìn thấy cô gái với khuôn mặt trắng xanh xao, ông ta sợ quá và run lẩy bẩy nói không nên lời: “ Cô...cô ... gái đó ở trên xóm tôi, nhưng…nhưng... mà cô ấy đã chết hơn một tháng rồi mà....”
“..Ủa, vậy hả?”
“..Đúng thế..”
Hai người đàn ông nhìn nhau và quyết định đi theo cô gái xem cô ta đi đâu. Còn cô gái thì đi về hướng xóm trên nhưng khi tới đoạn giữa đường thì cô ta rẽ đi về phía cánh rừng.
Hai người đàn ông lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng theo cô gái vào khu rừng. Khu rừng tối đen như mực. Sau khi đi tới con đường mòn trong rừng, cơn mưa bỗng nặng hạt hơn.
Con đường mòn thật là nhỏ hẹp, càng đi càng thấy u ám tối tăm cho tới khi hai người đến một nghĩa địa. Lúc đó trăng bắt đầu lên và tỏa sáng khắp khu nghĩa địa.
“ Này nhìn kìa, có ngôi mộ kìa ông ơi...” người chủ tiệm kẹo thầm thì.
Cô gái đi lại ngôi mộ và biến mất tiêu trong chớp mắt.
“ Trời , ma thật sao?....
Đang lúc hai người bắt đầu kinh hãi thì họ nghe tiếng khóc “oa, oa..” của đứa bé nào đó. Tiếng khóc nghe rõ mồn một dù trời vẫn còn đang mưa. Cả hai người đàn ông kinh hãi lắm nhưng cũng tìm về hướng có tiếng khóc.
“ Ồ...hình như là baby ông ơi,,,” người chủ tiệm kẹo nói.
- Khi ông ta cúi xuống và bồng em bé lên , thì nhìn thấy một lá thư gần đó. Lá thư này cho biết em bé mới sanh này đã bị bỏ hoang.
“ Sao lại ở đây như thế này này, “ người đàn ông thốt lên.
Rồi bất chợt hai người đàn ông thấy một cái chén nằm ngay cạnh ngôi mộ.
“ Ồ, đây là cái chén mà cô gái đã đến tiệm tôi mua kẹo syrô mỗi tối đây. Tôi hiểu rồi, cô gái biến thành ma để nuôi đứa bé mới sanh mà bị bỏ hoang này...”
Người chủ tiệm kẹo thấy nể phục cô gái quá và quyết định mang đứa bé về nhà nuôi.
“ Cô ơi, hãy yên nghỉ nhé, từ nay tôi sẽ nuôi đứa bé này đây....”
- Và rồi... người ta truyền lại là sau ngày đó, không bao giờ thấy cô gái quay lại để mua kẹo nữa.....
Phỏng dịch theo “ The Child-Rearing Ghost” trong tập First Japanese Reader.