Historia de Un Amor - Guadalupe Pineda
(Đơn vị tiền tệ trong bài là PESATAS, loại tiền của nước Tây Ban Nha trước khi đổi qua đồng EURO; dịch là ĐÔ cho dễ hiểu, và cũng tương tự giá trị)
(Ở các nước nói tiếng Tây Ban Nha hay Ý ???, tên đàn ông thường được thêm chữ DON đàng trước, để gọi cho trang trọng, như NGÀI, ông TRÙM.....Còn đàn bà thì là DONA.)
Một ngày kia, ngài Don Luis cảm thấy bịnh quá nên nói với vợ:
“Maria, tôi phải nằm nghỉ trên giường đây, người thấy quá yếu đi, không muốn làm gì cả. Chậc...rồi không biết có ai lo công việc dùm cho tôi không đây...?”
Bà vợ trả lời :”Luis, không sao đâu, chỉ một hai ngày là ông khỏe lại mà. Cũng không nên nằm giường quá lâu ông nhé. Nằm giường lâu là xa xỉ phẩm đấy ông ạ.”
“Tôi đồng ý với bà,” ngài Don Luis nói, “... rất là xa xỉ. Nhớ là không được gọi bác sỹ nhé. Cứ cầu nguyện các thánh cho khỏi bệnh là được rồi, lại nữa cầu các thánh chả tốn đồng nào cả.”
- Tuy nhiên, dầu hai ông bà đã cầu nguyện quá trời, ngài Luis bệnh ngày càng nặng hơn và sau cùng phải gọi tới bác sỹ.
- Khi vị bác sỹ tới, ngài Luis hỏi ngay là bác sỹ tính bao nhiêu tiền cho mỗi lần lại thăm bịnh. Vị bác sỹ không muốn trả lời nhưng ngài Luis cứ vặn vọ mãi.
“Thôi được, mỗi lần lại khám bệnh, xin ông bà cho 10 đô,” vị bác sỹ tuyên bố.
“ Trời, sao mà mắc dữ dzậy?” ngài Luis la toáng lên.
“ Đúng rồi bác sỹ, nhiều tiền quá đi.” Mợ Dona Maria phụ họa.
“ Tôi trả bảy đô được không,” ngài Luis trả giá.
“ Tụi tôi chỉ có thể trả cho bác sỹ 8 đô là quá lắm rồi, là rộng rãi lắm rồi.” Dona Maria phụ họa thêm.
Vị bác sỹ không biết nói gì chỉ cúi mặt.
Ngài Luis đưa cánh tay trái ra cho bác sỹ : “ Này...đây này, bác sỹ đo mạch cho tôi đi; nhưng tôi nói trước là tôi không muốn bác sỹ kê toa mua thuốc đắt tiền đâu đấy nhé. Thời buổi khó khăn, bết bát quá..."
“ Ông mới là bết bát, ông bệnh nặng lắm rồì đấy.” Vị bác sỹ nói sau khi khám bệnh cho ngài Luis. Và hỏi thêm :” Ông có ăn uống đầy đủ không?”
Bà Dona Maria lanh chanh :” Ồ, dĩ nhiên rồi, ông nhà tôi sáng nào cũng xơi hết một tép bánh mì không to tướng.”
Vị bác sỹ căn dặn :”Ông nhà cần ăn uống nhiều hơn đấy nhé, mà ông có thích ăn thịt không?
“ Dĩ nhiên là tôi thích ăn thịt rồi, nhưng mà sao thịt đắt quá trời luôn.” Ngài Luis trả lời.
Bác sỹ khuyên :”Đắt thì đắt, ông phải ăn thêm nhiều thịt cá và uống rượu ngon vô, uống thêm nhiều sữa nữa, và nhớ là bớt ôm đồm làm việc đi, ông hiểu chứ?”
Ngài Luis mở to mắt, cả hai ông bà nghe bác sỹ nói sợ quá đi. Vị bác sỹ còn nói là ngày mai sẽ quay lại khám bệnh tiếp.
“ Nếu thấy không cần thiết lắm, bác sỹ đừng bận tâm quay lại nữa.” Ngài Luis nói.
- Và rồi bà Dona Maria rất là ...ngại lắm.... móc tiền ra trả cho bác sỹ 8 đô.
- Khi vị bác sỹ rời khỏi nhà, hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau có đến vài phút.
“ Đúng là ông bác sỹ “chơi” mình, làm tiêu tan ...” ngài Luis bắt đầu mở miệng, ráng ngồi dậy trên giường.
“ Ráng dậy đi ông ơi, ông bịnh sơ sơ như vậy mà đã tốn cả gần “gia tài” rồi đó,” bà Maria khuyên chồng.
Ngài Luis cũng ráng vừng dậy mà không sao nhấc nổi mình. Bà vợ mang đến cho chồng miếng phó mát hy vọng ông ăn ông sẽ khỏe hơn không, bà nói với ông :” Đây này, ăn miếng phó mát này đi, bổ lắm đó.”
Ngài Luis hơi ngạc nhiên, thấy kỳ kỳ :”Ủa miếng phó mát này ở đâu ra dzậy?”
“ À người hàng xóm mới cho đấy.”
“ Đúng là hàng xa xỉ có khác, quá ngon luôn..”
“ Vậy thì xơi đi ông. Ông yếu lắm rồi đó.”
- Ngày hôm sau vị bác sỹ quay lại, khám cho ngài Luis và nói là ngài Luis bệnh không giảm mà còn tăng thêm. Vị bác sỹ gọi ngay bà Dona Maria và kêu bà ra ngay tiệm thuốc tây mua thuốc cho ngài Luis.
- Bà Dona Maria bước chân đi mà lòng không vui.
- Tới tiệm thuốc, khi dược sỹ trao thuốc cho bà, bà hỏi ngay:” Bao nhiêu tiền vậy?”
“ Ba đô, thưa bà.”
“ Ba đô, trời. Ông điên sao? Cái này là ăn cướp của người ta...” Bà xém bất tỉnh...
- Nhưng bà Dona Maria thực ra không xém bất tỉnh đâu; bà bắt đầu kỳ kèo trả giá. Người bán thuốc nghe bà kỳ kèo hoài chán quá nên hạ giá xuống còn hai đô cho bà Dona lộn xộn này đi khuất mắt cho rồi.
- Về đến nhà, ngài Luis nghe nói đến tiền thuốc hãi quá, lại bệnh nặng thêm. Bà Dona Maria muốn đưa thuốc cho chồng uống ngay, nhưng ông lại chỉ muốn uống từ từ mỗi lần vài giọt thôi, để cho còn uống thêm được nhiều lần nữa. Thuốc đắt quá mà lị.
- Ngày hôm sau vị bác sỹ đến khám và bệnh ngài Luis còn nặng hơn nữa.
“ Ông bạn này sẽ chết vì lạnh. Bà Dona Maria, bà phải sắm cho ông quần áo tốt hơn, ấm hơn là bộ đồ ông đang mặc.”
“Bộ đồ gì mà tốt hơn.” Bà Dona Maria la hoảng.
Ngài Luis thì thào ;” Không cần quần áo mới đâu , bộ đồ cũ này còn tốt chán.”
Bác sỹ hỏi :”Bộ đồ cũ này tốt cái gì đâu ?”
“ Hưm... nếu mà trời trở lạnh, tôi sẽ khoác thêm bộ đồ cũ vào bộ tôi đang mặc sẵn...thì là ấm ngay. Quần áo mặc thêm với quần áo...."
Bà vợ thêm :” Đúng rồi , nếu ông không có đủ quần áo cũ, tôi sẽ cho ông mượn bộ của tôi, rồi ông trùm ra ngoài bộ của ông..”
Ngài Don Luis bệnh càng lúc càng trầm trọng thêm. Vị bác sỹ tuyên bố vì hai người không làm theo lời dặn của ông, nên ông sẽ không lại khám bệnh nữa.
Trước khi đi ông dặn :
“ Bà Dona Maria, bà phải đi ra chợ và mua cho ông nhà chai rượu ngon. Cứ hai tiếng bà cho ông uống một ly. Nếu không e rằng ông nhà bệnh sẽ càng nặng, càng xấu đi.”
“Nhưng, bác sỹ ơi, rượu ngon đắt lắm....”
“ Tôi không còn lời nào để nói cho bà hiểu nữa,”
- Vị bác sỹ nói và rời khỏi nhà, có vẻ giận dữ lắm.
- Về phần bà Dona Maria, chả còn cái gì cho bà làm nữa ngoài việc quan trọng là đi ra chợ mua rượu ngon cho ông chồng đang bệnh nặng.
Mua xong, khi trở về nhà, ông chồng hỏi :” Bà vừa đi đâu về thế?”
“ Đi mua rượu ngon cho ông,” bà Dona Maria trả lời chồng. “ rượu ngon cho ông mắc lắm đấy.”
“ Thế mắc là bao nhiêu?”
“ Chín đô.”
“ Chín đô.. Chín đô....” ngài Don Luis lập đi lập lại, kinh hoàng quá...và cái đầu của ngài bật xuống nặng nề......
Như vậy đó....Ngài Don Luis đã ra đi như vậy đó....
(Phỏng dịch từ El Avaro Rompe Su Saco... por Luis Taboada trong First Spanish Reader)
You are no longer by my side, my heart
Ya no estás más a mi lado, corazón
In my soul, I only have loneliness
En el alma, solo tengo soledad
And if I can't see you anymore
Y si ya no puedo verte
Why did God make me love you
¿Por qué Dios me hizo quererte
To make me suffer more?
Para hacerme sufrir más?
You were always the reason for my existence
Siempre fuiste la razón de mi existir
Adoring you was like a religion to me
Adorarte para mí fue religión
In your kisses, I found
En tus besos, yo encontraba
The warmth that provided me
El calor que me brindaba
Love and passion
El amor y la pasión
It's the story of a love
Es la historia de un amor
Like no other
Como no hay otro igual
That made me understand
Que me hizo comprender
All the good, all the bad
Todo el bien, todo el mal
That gave light to my life
Que le dio luz a mi vida
Only to extinguish it later
Apagándola después
Oh, what a dark life
Ay, qué vida tan obscura
Without your love, I won't live
Sin tu amor, no viviré
You were always the reason for my existence
Siempre fuiste la razón de mi existir
Adoring you was like a religion to me
Adorarte para mí fue religión
In your kisses, I found
En tus besos, yo encontraba
The warmth that provided me
El calor que me brindaba
Love and passion
El amor y la pasión
It's the story of a love
Es la historia de un amor
Like no other
Como no hay otro igual
That made me understand
Que me hizo comprender
All the good, all the bad
Todo el bien, todo el mal
That gave light to my life
Que le dio luz a mi vida
Only to extinguish it later
Apagándola después
Oh, what a dark life
Ay, qué vida tan obscura
Without your love, I won't live
Sin tu amor, no viviré
You were always the reason for my existence
Siempre fuiste la razón de mi existir
Adoring you was like a religion to me
Adorarte para mí fue religión
In your kisses, I found
En tus besos, yo encontraba
The warmth that provided me
El calor que me brindaba
Love and passion
El amor y la pasión