NHƯ THẾ

Chẳng phải độc thu lá mới vàng
Đông nào cũng đốm rụng tràn lan
Nên chiều lỗ chỗ len rừng rậm
Để sáng thờ ơ hắt thạch bàn
Ngoảnh lại hoa xuân bừng náo nức
Quay về nắng hạ nhả miên man
Ngồi suy ngẫm ngại dòng luân chuyển
Bởi lẽ vô thường rộn thế gian.

N.T.TV

 

BIỆT THU

Vẫy tay chào tiễn biệt giấc vàng thu
Luyến lưu để chẳng bao giờ về nữa
Dư âm trước hồi ức sau kèn cựa
Cũng thả chiều phờ phạc xỏa vào đêm

Vết thương phồng... rộp mãi hoắm sâu thêm
Phanh phui hết niềm đau còn thiêm thiếp
Đêm cạn đêm sầu di căn tội nghiệp
Tiếp đọa đày rừng úa nốt mùa thương

Thu nay tàn trạng gợn mảng tình vương
Tim run rẩy lùi nhường cho bóng ngã
Phơi trần trụi những điều hằng chấp vá
Để bẽ bàng - vật vã một lần thôi

Đông sang rồi nắm níu phút chia phôi
Vướng hạt bụi tàn phai cay mi mắt
Dìm vệt hằn thật sâu rồi quay mặt
Biệt thu vàng... khép lại nửa bài thơ.

N.T.TV

TÌNH CUỐI MÙA

Nắng theo về mân mê khúc mùa xưa
Dưới tầng lá chỉ đủ vừa nỗi nhớ
Vẵng vọng xa rồi gần như than thở
Phút giao mùa lần mấy lặng sang đông

Mùa lại mùa cách cũng chỉ dòng sông
Sâu nhưng hẹp sao vói hoài không tới
Tình con nước ơ thờ xuôi dịu vợi
Tim thu chừng bão lốc dập tan hoang

Sắp lại mùa chồng chất thoáng ngỡ ngàng
Bởi còn thoảng hương lòng vương nhắc nguyện
Thương thành ngâu đợi mùa thu quấn quyện
Ươm vàng rừng tạ lỗi với trái ngang

Nẻo không mùa... lại cúi mặt bẽ bàng
Tiếp ngược hướng... rồi quay tìm dáo dát
Vị cuối thu vẫn cố pha nhàn nhạt
Tình cuối đời nghễnh ngãng tảng vào đêm.

N.T.TV

 

Nguyệt

Khuôn cả trao nên khéo hữu tình,
Hòa cao, hòa sáng, lại hòa thanh.
Gương giơ vằng vặc soi muôn dặm,
Bóng tỏ lầu lầu suốt mấy canh.
Ông nọ vì đâu se chỉ đỏ,
Nàng nào chơi đấy trải mây xanh.
Ngẫm xem khí tượng hình dung ấy,
Chợt lộ ra, thời nhạt chúng tinh.
Lê Thánh Tông 1442 - 1491

 

NẺO KHÔNG MÙA

Nẻo không mùa nắng cuối luyến lưu thềm
Chiều chầm chậm cho xuôi về khoảng nhớ
Lật thu xưa tìm màu vàng muôn thuở
Mới hay rằng đã vụn vỡ tự nao

Nẻo không mùa còn có chút vì nhau
Sao chòm lá lay hoài khung hoài niệm
Chắc nơi anh còn chút gì lưu luyến
Để em hoài se thắt mỗi khi qua?

Nẻo không mùa ngâu thản thốt... vỡ òa
Cây đổ lá rừng bàng hoàng chết lặng
Trang thơ xưa tưởng đã bôi xóa trắng
Bỗng hửng vàng lấp lánh sợi vì nhau

Nẻo không mùa ngày ấy rất ngọt ngào
Để tất cả vị đời sau nhạt nhẽo
Nhớ cùng thương hòa mây tìm khắp nẻo
Rụng xuống đời chỉ những thoáng hư hao

Nẻo không mùa chỉ có trăng cùng sao
Mong mỏi ngóng mặt trời bên kia biển
Xin một lần điều đã thành miên viễn
Trở lại đời... để biết... vẫn còn đau.

N.T.TV


Sinh Nhật Mùa Thu

Đến rồi, em ạ, lại mùa thu
Sáng nay anh thấy thoáng sương mù
Gió heo nhè nhẹ len khung cửa
Anh chợt mỉm cười góp vần thơ

Đến rồi em ạ, lại mùa thu
Bao thu rồi nhỉ, ta se tơ
Bao thu ta đã đan mộng ước
Quyện tròn hạnh phúc với mộng mơ

Sáng nay anh lại đón mùa thu
Lòng anh đang tấu khúc giao mùa
Nhìn em e ấp bên khung cửa
Như vẫn thuở nào, thuở ban sơ...

Nắng thu dịu dàng đến ngẩn ngơ
Hồn anh lãng đãng giữa sương mơ
Hương thu thoang thoảng trên mái tóc
Những chiều hò hẹn của ngày thơ

Thu về hát khúc sinh nhật em
Anh gom tơ nắng dệt cung đàn
Mỗi giọt mưa thu trên khuông nhạc
Là giọt tình yêu mãi miên man…

NTAN

 

 


THE MOON BOY WITH BANYAN TREE AND PHOEBE (*)

Thu Y Tran

The Moon Boy goes down to the world,
he swings on a banyan tree.
He sighs and feels tired,
this world is very far.
He will be blocked by Phoebe,
by standing in front of him.
She won't let him go.
Giving the Moon Boy a headache.
Luckily he meets a Poet,
she recites the warmest and chilly verses,
he overcomes the difficult things.

The Moon Boy is thoughtful and pensive:
the banyan tree is put in the front door.
It has no swings to fly.
He wonders how to get back to heaven.
He can't live and can't stand this world,
because people cause many distressing things.
Phoebe pushed open a door to enter the house,
she returns the banyan tree to the Moon Boy.
They both make a promise,
staying at the poet's house to celebrate the full moon.
A good (peaceful, happy) mid- Autumn in harmony.

The full moon is shining,
spreading to the Boy with the banyan tree and Ms. Moon.
Both of them are suddenly flying,
the Poet woke up
and out of the dream.
Promising to see them again next year
at the full moon of August.

(*)CHÚ CUỘI - name of the Moon Boy in Folk literature.

written on : 9/21/2007



CHÚ CUỘI VỚI CÂY ĐA VÀ HẰNG NGA
Trần Ý Thu

CHÚ CUỘI xuống trần gian,
đong đưa một CÂY ĐA.
CHÚ thở dài mệt mỏi,
hạ giới thật là xa.
Kẹt là Chị HẰNG NGA,
cứ cản đầu cản mũi,
làm CUỘI đây nhức đầu.
Cũng may gặp THI SĨ,
cho vài vần ấm lạnh,
thoát qua cơn ngặt nghèo.

CUỘI trầm ngâm nghĩ ngợi:
CÂY ĐA để trước cửa,
lại không cánh mà bay.
Làm sao về thượng giới,
người trần nhiều đắng cay.
HẰNG NGA đẩy cửa vào,
trả lại CUỘI CÂY ĐA.
Hai bên bèn giao ước,
ở NHÀ THƠ mừng RẰM,
ngày TRUNG THU tốt dẹp.

TRĂNG TRÒN chiếu sáng chói,
đến CHÚ CUỘI, HẰNG NGA.
Cả hai chợt bay bổng,
đi ra khỏi giấc mơ,
của NHÀ THƠ mộng mơ.
Hẹn năm sau gặp lại,
MÙA TRUNG THU NGÀY RẰM.

Tác giả: Trần Ý Thu
viết ngày 21/9/2007

 

 

 

 

 

Đoản khúc mùa thu - mùa tựu trường

 

Tháng 9 mùa thu lại về theo sự vận hành trái đất xoay chuyển trong càn khôn . Mùa thu về đồng nghĩa mùa tựu trường . Sáng dậy se se lạnh hơi ẫm . Bước ra ngoài phải khoác áo len mỏng. Thế là giã từ mùa hè rực rở với mặt trời chói chang . Trời Châu Âu 4 mùa rõ rệt. Chợt nhớ đoạn thơ La rentrée cũa Anatole France :***

“Je vais vous dire ce que me rappellent, tous les ans, le ciel agité de l'automne, les premiers dîners à la lampe, et les feuilles qui jaunissent dans les arbres qui frissonnent ; je vais vous dire ce que je vois quand je traverse le Luxembourg dans les premiers jours d'octobre, alors qu'il est un peu triste et plus beau que jamais ; car c'est le temps où les feuilles tombent une à une sur les blanches épaules des statues. Ce que je vois alors dans ce jardin, c'est un petit bonhomme qui, les mains dans les poches et sa gibecière au dos, s'en va au collège en sautillant comme un moineau. Ma pensée seule le voit, car ce petit bonhomme est une ombre ; c'est l'ombre du moi que j'étais il y a vingt- cinq ans ...” Anatole France (1844-1924) – Le livre de mon ami (1885).

Trong chúng ta ai cũng đầy ắp kỷ niệm thời học sinh với bao mùa tựu trường .

Tôi may mắn đựơc hửơng hạnh phúc mùa tựu trừơng của dân nội trú QUỐC GIA NGHĨA TỬ vì sau 3 tháng nghỉ hè đựơc về nghỉ hè gần Mẹ và các em nhưng sao vẫn nhớ sinh hoạt học tập và các bạn. Ngày đầu tiên gặp lại biết bao nhiêu điều kể cho nhau nghe đến giờ đi ngủ vần còn thì thầm to nhỏ . Sáng hôm sau đựơc mặc áo dài mới với đôi guốc mới ôm cặp đi bộ ngang sân đá bóng, lòng mong mõi đựơc gặp bạn cùng lớp có còn không? Lại có thêm bạn mới , rồi thắc mắc năm nay Thầy Cô mới có khó không? Nhớ ly chè đậu cantine được ăn vì Mẹ mới cho tiền , ngày đó sao mà ngon quá ! Đến thời " gõ đầu trẻ " đi dạy trứoc 1 năm và sau 1975 thay đổi hoàn tòan. Đúng là cái nghiệp bao lần tôi đã bỏ dạy vào mỗi đầu mùa tựu trường,( vì không muốn bỏ học sinh giữa niên khoá ) thôi cứ hẹn lòng ráng hết năm học thì nghỉ việc, nhưng Mẹ tôi không muốn , tôi phải vâng lời cho Bà vui . Cả một chuỗi tháng ngày dài chán nãn, muộn phiền lo âu đè nặng, bao áp lực, mất hết ý nghĩa nghề cao quí . Ôi buồn thay !!! bao hòai bão, tuổi thanh xuân phung phí ..Rồi vận mệnh đổi thay tôi định cư Paris, 26 muà lá vàng đựơc dạo quanh vừơn Luxembourg cảm nhận hết đọan thơ trên, nghe lại bản nhạc : Mùa thu Paris ( lời thơ Cung Trầm Tửơng , nhạc Phạm Duy) " ... Công viên lá đổ... Ngồi quen ghế đá ...Và trong em tâm tưởng giam tù .."
HLB. Cuối tháng 9/2017

 

LÀN THU CUỐI

Lá rơi rủ cả tháng mười
Du đông ngắm tuyết xé trời cuồng sa
Buồn rơi thì lại nhạt nhòa
Rủ chi để vị mặn mà dần phai

Lá rơi nhựa phún tương lai
Mầm chồi tươi mẩy sương mai đọng cành
Buồn rơi trĩu nặng sáo mành
Kinh cầu ngắc giọng lịm thành hư hao

Lá rơi khản tiếng gọi nhau
Trầm thăng phối khí xạc xào tầng không
Buồn rơi lọt khoảnh quạnh mông
Để tình bỗng có thoắt không vô hình

Lá rơi rủ cả chân tình
Bỏ làn thu mỏng một mình phôi pha
Buồn rơi nhiễu cuối xót xa
Ngấm vào đất lạnh mặc ta bên đời.

N.T.TV

 

LÚY TÚY KHÚC GIAO MÙA

Người bỏ Sài Gòn bỏ hai mùa mưa nắng
Me lặng cúi đầu nghe vọng bước dần xa
Làn đường hẹp - rộng bất thần, phố cũ xót xa
Dẫu mặt trời vẫn qua và vầng trăng vẫn lại

Có đem theo chăng những ngày xưa thân ái
Của một thời cùng hái nắng bắt mưa
Sao đâu đây kỷ niệm vứt bộn bừa
Ngơ ngác dõi mây - chiều rơi vô định

Khi đứng giữa tầng thu chín vàng vây kín
Nhớ có theo về hay chỉ thoảng hư vô
Hơi ấm vập vồ lồng dưới tán chiếc ô
Bàn tay thẹn thùng - nhịp tim ngượng ngập, hỏi người còn nhớ?

Cuộc sống nhân đôi nhìn Sài Gòn xưa trong trang vở
Xoa dịu miền thương thèm một chút bình yên
Khuya hoàng lan bên rào nũng nịu với sương đêm
Chợt biết dịu êm nay đã thành xa xỉ.

Người bỏ Sài Gòn bỏ mặc dòng suy nghĩ
Nghĩ sao anh! Lúy túy khúc giao mùa.

N.T.TV

 

Giọt Thu…

Thứ năm, hai mốt tháng chín…

Buổi sáng…
Thật lạ, một buổi sáng thứ năm bình thường như bao buổi sáng, mở cửa bước ra ngoài lại thấy không gian như có chút gì đó khác thường…
Đến sân trường mới chợt nhận ra… toàn bãi cỏ không hề có chút nắng, chỉ một chút se se, lành lạnh, bàng bạc … cái bàng bạc giăng kín không gian…
Ông mặt Trời chắc còn đang ngủ nướng vì tiếc âm hưởng của một mùa hè thoải mái rong chơi? Hay những vạt nắng còn đang lang thang mơ mộng ở xứ sở nào nên lạc lối quay về không gian cũ?…
Co ro siết chặt chiếc áo khoác mỏng manh vì biết mình không giỏi chịu lạnh, dù cái lạnh bao nhiêu năm qua cứ như đã quyện chặt lấy cuộc đời, như ta vẫn thường gọi là “cố hữu”… Chui nhanh vào góc bàn quen thuộc, bật cười với cảm giác mình đang cố thủ trong một pháo đài, lòng chợt vẩn vơ “sao hôm này hồn mình chùng lạ...”

Buổi trưa…
Trời vẫn không một chút nắng, đến mây trời cũng chẳng buồn bay, cứ như chiếc màn cửa dịu dàng che chắn cho giấc ngủ câu mặt trời được an nhiên kéo dài thêm đôi chút… Bữa trưa bầu bạn với những chiếc ghế đá thân quen, chú sóc nhỏ mon men dạn dĩ nhảy lại gần tròn xoe đôi mắt... Mỉm cười chào nhau, chú sóc nhỏ! (Bỗng dưng lại thầm ước “sao mình không là chú sóc hồn nhiên đó nhỉ… Nhưng phải là chú sóc sống trên... đất Mỹ cơ!)
Một cơn gió mạnh hơn chợt lùa tới, đưa tay giữ vội mái tóc vừa bị hất tung vô tình vướng phải chiếc lá vàng… Thế đấy... Là Thu!
… Bài nhạc kỷ niệm ngày nào chợt vang lên từ vô thức...

Hôm nay trời vào thu
Trời mặc áo sương mù
Em đi tà lụa phố
Tóc vờn bay trong gió
Anh nghiêng đầu song thưa
Trường về, mắt trông chờ
Yêu em rồi yêu thu
Nên ngập ngừng anh nói... yêu mùa thu
Hai hôm rồi nghỉ học
Thư viết làm sao đưa
Thu không mặc áo lụa
Chỉ mặc áo len thưa
Áo len cho người bệnh
Mặc đỡ rét tương tư
Tương tư ôi là tương tư
Trường về anh ngẩn ngơ
Bao nhiêu cô học trò
Đùa trong gió vô tư
Thu ơi là ơi thu
Dịu dàng áo sương mù
Yêu em rồi yêu thu
Nên ngàn đời anh nói yêu mùa thu…

Buổi chiều…
Quay nhìn chiếc đồng hồ...đã đến giờ tan sở… Bước ra nhìn bao quát hết sân trường rộng mênh mông… Học sinh dường như bảo nhau cùng vào lớp để lại một hình ảnh vắng lặng, một sân cỏ trống vắng… rất Thu!
Tự cười mình, có phải đã qua rất lâu rồi cái tuổi mộng mơ lãng mạn…       Ừ, có lẽ vậy! Chắc khó còn tìm ra được cái cảm giác nôn nao đứng góc sân trường chờ một khuôn mặt thân quen, khó tìm lại cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười ấm áp ngày nào, càng khó hơn nữa để tìm lại sự bình an khi dựa đầu vào một bờ vai thật vững chắc nhưng lại rất đỗi dịu dàng…
Bỗng dưng, lất phất những giọt mưa từ đâu bay tới… thật nhẹ nhàng vuốt nhẹ sóng mũi, làn mi… ngước mặt lên đón nhận như gặp lại người bạn tâm giao, và để thấy mình không còn phải độc hành thui thủi.. bao lạnh lẽo bỗng chừng tan biến… cám tạ ơn đời đã ban tặng những giọt Thu…

NTAN.