NHƯ THẾ
Chẳng phải độc thu lá mới vàng
Đông nào cũng đốm rụng tràn lan
Nên chiều lỗ chỗ len rừng rậm
Để sáng thờ ơ hắt thạch bàn
Ngoảnh lại hoa xuân bừng náo nức
Quay về nắng hạ nhả miên man
Ngồi suy ngẫm ngại dòng luân chuyển
Bởi lẽ vô thường rộn thế gian.
N.T.TV
BIỆT THU
Vẫy tay chào tiễn biệt giấc vàng thu
Luyến lưu để chẳng bao giờ về nữa
Dư âm trước hồi ức sau kèn cựa
Cũng thả chiều phờ phạc xỏa vào đêm
Vết thương phồng... rộp mãi hoắm sâu thêm
Phanh phui hết niềm đau còn thiêm thiếp
Đêm cạn đêm sầu di căn tội nghiệp
Tiếp đọa đày rừng úa nốt mùa thương
Thu nay tàn trạng gợn mảng tình vương
Tim run rẩy lùi nhường cho bóng ngã
Phơi trần trụi những điều hằng chấp vá
Để bẽ bàng - vật vã một lần thôi
Đông sang rồi nắm níu phút chia phôi
Vướng hạt bụi tàn phai cay mi mắt
Dìm vệt hằn thật sâu rồi quay mặt
Biệt thu vàng... khép lại nửa bài thơ.
N.T.TV
TÌNH CUỐI MÙA
Nắng theo về mân mê khúc mùa xưa
Dưới tầng lá chỉ đủ vừa nỗi nhớ
Vẵng vọng xa rồi gần như than thở
Phút giao mùa lần mấy lặng sang đông
Mùa lại mùa cách cũng chỉ dòng sông
Sâu nhưng hẹp sao vói hoài không tới
Tình con nước ơ thờ xuôi dịu vợi
Tim thu chừng bão lốc dập tan hoang
Sắp lại mùa chồng chất thoáng ngỡ ngàng
Bởi còn thoảng hương lòng vương nhắc nguyện
Thương thành ngâu đợi mùa thu quấn quyện
Ươm vàng rừng tạ lỗi với trái ngang
Nẻo không mùa... lại cúi mặt bẽ bàng
Tiếp ngược hướng... rồi quay tìm dáo dát
Vị cuối thu vẫn cố pha nhàn nhạt
Tình cuối đời nghễnh ngãng tảng vào đêm.
N.T.TV
Nguyệt
Khuôn cả trao nên khéo hữu tình,
Hòa cao, hòa sáng, lại hòa thanh.
Gương giơ vằng vặc soi muôn dặm,
Bóng tỏ lầu lầu suốt mấy canh.
Ông nọ vì đâu se chỉ đỏ,
Nàng nào chơi đấy trải mây xanh.
Ngẫm xem khí tượng hình dung ấy,
Chợt lộ ra, thời nhạt chúng tinh.
Lê Thánh Tông 1442 - 1491
NẺO KHÔNG MÙA
Nẻo không mùa nắng cuối luyến lưu thềm
Chiều chầm chậm cho xuôi về khoảng nhớ
Lật thu xưa tìm màu vàng muôn thuở
Mới hay rằng đã vụn vỡ tự nao
Nẻo không mùa còn có chút vì nhau
Sao chòm lá lay hoài khung hoài niệm
Chắc nơi anh còn chút gì lưu luyến
Để em hoài se thắt mỗi khi qua?
Nẻo không mùa ngâu thản thốt... vỡ òa
Cây đổ lá rừng bàng hoàng chết lặng
Trang thơ xưa tưởng đã bôi xóa trắng
Bỗng hửng vàng lấp lánh sợi vì nhau
Nẻo không mùa ngày ấy rất ngọt ngào
Để tất cả vị đời sau nhạt nhẽo
Nhớ cùng thương hòa mây tìm khắp nẻo
Rụng xuống đời chỉ những thoáng hư hao
Nẻo không mùa chỉ có trăng cùng sao
Mong mỏi ngóng mặt trời bên kia biển
Xin một lần điều đã thành miên viễn
Trở lại đời... để biết... vẫn còn đau.
N.T.TV
Sinh Nhật Mùa Thu
Đến rồi, em ạ, lại mùa thu
Sáng nay anh thấy thoáng sương mù
Gió heo nhè nhẹ len khung cửa
Anh chợt mỉm cười góp vần thơ
Đến rồi em ạ, lại mùa thu
Bao thu rồi nhỉ, ta se tơ
Bao thu ta đã đan mộng ước
Quyện tròn hạnh phúc với mộng mơ
Sáng nay anh lại đón mùa thu
Lòng anh đang tấu khúc giao mùa
Nhìn em e ấp bên khung cửa
Như vẫn thuở nào, thuở ban sơ...
Nắng thu dịu dàng đến ngẩn ngơ
Hồn anh lãng đãng giữa sương mơ
Hương thu thoang thoảng trên mái tóc
Những chiều hò hẹn của ngày thơ
Thu về hát khúc sinh nhật em
Anh gom tơ nắng dệt cung đàn
Mỗi giọt mưa thu trên khuông nhạc
Là giọt tình yêu mãi miên man…
NTAN
THE MOON BOY WITH BANYAN TREE AND PHOEBE (*)
Thu Y Tran
The Moon Boy goes down to the world,
he swings on a banyan tree.
He sighs and feels tired,
this world is very far.
He will be blocked by Phoebe,
by standing in front of him.
She won't let him go.
Giving the Moon Boy a headache.
Luckily he meets a Poet,
she recites the warmest and chilly verses,
he overcomes the difficult things.
The Moon Boy is thoughtful and pensive:
the banyan tree is put in the front door.
It has no swings to fly.
He wonders how to get back to heaven.
He can't live and can't stand this world,
because people cause many distressing things.
Phoebe pushed open a door to enter the house,
she returns the banyan tree to the Moon Boy.
They both make a promise,
staying at the poet's house to celebrate the full moon.
A good (peaceful, happy) mid- Autumn in harmony.
The full moon is shining,
spreading to the Boy with the banyan tree and Ms. Moon.
Both of them are suddenly flying,
the Poet woke up
and out of the dream.
Promising to see them again next year
at the full moon of August.
(*)CHÚ CUỘI - name of the Moon Boy in Folk literature.
written on : 9/21/2007
CHÚ CUỘI VỚI CÂY ĐA VÀ HẰNG NGA
Trần Ý Thu
CHÚ CUỘI xuống trần gian,
đong đưa một CÂY ĐA.
CHÚ thở dài mệt mỏi,
hạ giới thật là xa.
Kẹt là Chị HẰNG NGA,
cứ cản đầu cản mũi,
làm CUỘI đây nhức đầu.
Cũng may gặp THI SĨ,
cho vài vần ấm lạnh,
thoát qua cơn ngặt nghèo.
CUỘI trầm ngâm nghĩ ngợi:
CÂY ĐA để trước cửa,
lại không cánh mà bay.
Làm sao về thượng giới,
người trần nhiều đắng cay.
HẰNG NGA đẩy cửa vào,
trả lại CUỘI CÂY ĐA.
Hai bên bèn giao ước,
ở NHÀ THƠ mừng RẰM,
ngày TRUNG THU tốt dẹp.
TRĂNG TRÒN chiếu sáng chói,
đến CHÚ CUỘI, HẰNG NGA.
Cả hai chợt bay bổng,
đi ra khỏi giấc mơ,
của NHÀ THƠ mộng mơ.
Hẹn năm sau gặp lại,
MÙA TRUNG THU NGÀY RẰM.
Tác giả: Trần Ý Thu
viết ngày 21/9/2007